Thứ Tư, 20 tháng 5, 2009

10 Điều Tuổi Trẻ Thường Lãng Phí

Trong hành trình tạo dựng một cuộc đời có ý nghĩa, nếu bạn lỡ coi thường một trong 10 điều thiết yếu dưới đây, coi như bạn đã tự đánh mất một phần nhựa sống của chính mình.

Sức khoẻ: Lúc còn trẻ, người ta thường ỷ lại vào sức sống tràn trề đang có. Họ làm việc như điên, vui chơi thâu đêm, ăn uống không điều độ…. Cứ như thế, cơ thể mệt mỏi và lão hoá nhanh. Khi về già, cố níu kéo sức khoẻ thì đã muộn.





Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Thời gian: Mỗi thời khắc “vàng ngọc” qua đi là không bao giờ lấy lại được. Vậy mà không hiếm kẻ ném 8 giờ làm việc qua cửa sổ. Mỗi ngày, hãy nhìn lại xem mình đã làm được điều gì. Nếu câu trả lời là “không”, hãy xem lại quỹ thời gian của bạn nhé!


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Tiền bạc: Nhiều người hễ có tiền là mua sắm, tiêu xài hoang phí trong phút chốc. Đến khi cần một số tiền nhỏ, họ cũng phải đi vay mượn. Những ai không biết tiết kiệm tiền bạc, sẽ không bao giờ sở hữu được một gia tài lớn.


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Tuổi trẻ: Là quãng thời gian mà con người có nhiều sức khoẻ và trí tuệ để làm những điều lớn lao. Vậy mà có người đã quên mất điều này. “Trẻ ăn chơi, già hối hận” là lời khuyên dành cho những ai phí hoài tuổi thanh xuân cho những trò vô bổ.



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Không đọc sách: Không có sách, lịch sử im lặng, văn chương câm điếc, khoa học tê liệt, tư tưởng và suy xét ứ đọng. Từ sách, bạn có thể khám phá biết bao điều kỳ thú trên khắp thế giới. Thật phí “nửa cuộc đời” cho nhưng ai chưa bao giờ biết đọc sách là gì!

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Cơ hội: Cơ hội là điều không dễ dàng đến với chúng ta trong đời. Một cơ may có thể biến bạn thành giám đốc thành đạt hay một tỷ phú lắm tiền. Nếu thờ ơ để vận may vụt khỏi tầm tay, bạn khó có thể tiến về phía trước.


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Nhan sắc: Là vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ. Có nhan sắc, bạn sẽ tự tin và chiếm được nhiều ưu thế hơn so với người khác. Tuy nhiên, “tuổi thọ” của nhan sắc có hạn. Thật hoang phí khi để sắc đẹp xuống dốc. Hãy chăm sóc mình ngay từ bây giờ.


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Sống độc thân: Phụ nữ ngày nay theo trào lưu “chủ nghĩa độc thân”. Thực tế là khi sống một mình, bạn rất cô đơn và dễ cảm thấy thiếu vắng vòng tay yêu thương của chồng con. Bận bịu gia đình chính là một niềm vui. Sống độc thân, bạn đã lãng phí tình cảm đẹp đẽ ấy.


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Không đi du lịch: Một vĩ nhân đã từng nói: “Khi đi du lịch về, con người ta lớn thêm và chắc chắn một điều là trái đất phải nhỏ lại”. Vì thế, nếu cho rằng đi du lịch chỉ làm hoang phí thời gian và tiền bạc, bạn hãy nghĩ lại nhé!


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Không học tập: Một người luôn biết trau dồi kiến thức sẽ dễ thành công hơn người chỉ biết tự mãn với những gì mình biết. Nếu không học hành, bạn đang lãng phí bộ óc đấy!

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Rất hay phải không các Bạn?

Bạn có nghèo không ?

Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến nông trại của một gia đình nghèo. "Ðây là một cách để dạy con biết quí trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình" - người cha nghĩ đó là bài học thực tế tốt cho đứa con bé bỏng của mình.

Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ trở về nhà. Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười:

- Chuyến đi như thế nào hả con?

- Thật tuyệt vời bố ạ!

- Con đã thấy những người nghèo sống như thế nào rồi đấy!

- Ồ vâng.

- Thế con đã rút ra được điều gì từ chuyến đi này?

Ðứa bé không ngần ngại trả lời:

- Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi, họ lại có một con sông dài bất tận. Chúng ta phải đưa những chiếc đèn lồng vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm. Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân, họ thì có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống, và họ có những cánh đồng trải dài. Chúng ta phải mua thực phẩm còn họ lại trồng ra những thứ ấy. Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những người bạn láng giềng che chở cho nhau.

Ðến đây người cha không nói gì cả.

- Bố ơi, con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi.

Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những thứ quá tầm tay. Cũng có những thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Ðiều đó phụ thuộc vào cách nhìn, đánh giá và hoàn cảnh mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.


Theo internet

Gửi hai người đàn ông của em

Gửi anh! Mối tình đầu của em. Vậy là đúng 4 năm kể từ ngày mình quen nhau. Bốn năm quen nhau mình chỉ bên nhau một năm. Một năm bên nhau chắc chỉ được 4 ngày thực sự em được ở bên anh như một người yêu.
Gửi hai người đàn ông của em.

Dù vậy em đã yêu anh rất nhiều. Yêu anh trong đau khổ và nước mắt. Yêu anh nhưng biết là không thể có anh. Tuy thời gian ngắn ngủi bên nhau nhưng mình cũng đã có những kỷ niệm thật khó quên phải không anh? Ngày mình chia tay anh ở lại nơi đất phương Nam nắng gió, em quay về Hà Nội yêu dấu. Em đã cất bước đi thật nhanh vì sợ chỉ thêm giây lát nữa thôi em sẽ không thể rời xa mảnh đất nơi đó có anh. Em cũng sợ nhìn thấy ánh mắt anh rơm rớm. Em biết lòng anh cũng đau thật đau khi phải xa em. Em biết nếu em có anh thì em lại cướp đi hạnh phúc của người khác và em không đủ can đảm làm được điều đó. Mất anh đối với em có lẽ là sự mất mát lớn nhất trong cuộc đời này nhưng em không còn sự lựa chọn nào khác.

Em cứ tưởng ngày mình chia tay là không còn liên lạc gì nữa nhưng rồi mọi buồn vui trong cuộc sống mình vẫn chia sẻ cho nhau. Đôi lúc em thấy mình được an ủi rất nhiều khi không phải ai khi chia tay với người mình yêu lại vẫn giữ được môi quan hệ tốt như vậy. Đúng là có người đã nói chúng mình là một đôi tri kỷ mà không phải trên đời này ai cũng có được. Thực ra từ ngày xa anh, em đã nghĩ mình không còn có thể yêu ai được nữa. Nhiều người đã đến với em nhưng mỗi lần gặp mặt họ em lại nghĩ về anh. Em không muốn dối người ta và dối cả mình để cố gắng yêu một ai đó. Em cứ để cho lòng nhớ anh thật nhiều và cứ chờ thời gian xoa dịu dẫn nỗi nhớ ấy.

Và rồi đến một ngày, một người xuất hiện. Người ấy đã cho em cảm giác yêu và được yêu. Còn anh hãy yên lòng với cuộc sống hiện tại của mình nhé anh. Em sẽ luôn cầu chúc cho anh được hạnh phúc vì chỉ khi anh hạnh phúc em mới thấy sự ra đi của mình là có ý nghĩa. Gửi anh! Người đương thời của em. Từ ngày mình yêu nhau đến giờ đã gần được một năm rồi phải không anh. Em đã yêu anh, lo lắng và chăm sóc cho anh rất nhiều. Em cám ơn anh đã mang lại cho em những cảm giác tuyệt vời của tình yêu nhưng càng ngày em càng nhận ra có lẽ anh không yêu em nhiều như em nghĩ. Những lời nói của anh thì ngọt ngào nhưng những gì anh dành cho em lại không ngọt ngào như vậy. Em cần sự quan tâm thực sự mà đôi khi chỉ là sự quan tâm đơn giản. Nhưng có lẽ anh chỉ quan tâm đến bản thân mình. Em cũng rất hiểu anh chưa thể quên đi quá khứ, nhưng đã ở bên em rồi sao anh còn mãi ôm ấp cái quá khứ đau buồn ấy. Em rất cần anh hiểu mỗi khi anh làm em buồn hãy để cho em khóc, đừng bắt em phải kìm nén vì em là người con gái không may mắn như nhiều người con gái khác.

Lâu nay em chỉ biết khóc một mình mỗi khi buồn. Khi anh đến với em em đã nghĩ rằng có lẽ anh sẽ là bờ vai để em dựa vào mỗi khi em mệt mỏi, là nơi động viên an ủi em mỗi khi em buồn, là người sẽ nhẹ nhàng lau khô những giọt nước mắt mỗi khi em khóc. Nhưng điều em mong muốn đã không thành. Phải chăng em đã đòi hỏi quá nhiều. Những ngày nay đây, em thực sự cảm thấy chông chênh về tình cảm dành cho anh. Bởi anh ngày càng quên mất sự có mặt của em bên cạnh anh trong khi người ấy lại trở về và cho em biết hình ảnh em trong tim người ấy mãi luôn ngự trị. Và em cũng biết lòng mình mãi chẳng thể quên được người ta. Nhưng anh là hiện tại của em còn người ấy chỉ là quá khứ.

Quá khứ em sẽ cất vào một góc trong tim em, sẽ luôn trân trọng nó. Và em vẫn thầm cầu chúc cho người ấy hanh phúc cũng như em sẽ hạnh phúc bên anh. Nhưng anh ơi, hãy để cho em thấy em là hiện tại của anh. Em đã tự nhủ sẽ yêu anh hết lòng. Yêu hết lòng để đến một ngày nào đó nếu như một lần nữa em lại phải cất bước ra đi thì lòng em sẽ thấy thanh thản. Em sẽ giữ trọn vẹn tình yêu này dành cho anh.

Mình mất nhau rồi, có phải không?


Hôm qua là một ngày rất là buồn đối với mình.
Chính mình đã phá vỡ tình bạn giữa hai chúng ta phải không?Mình và bạn biết nhau từ năm lớp 6 và càng ngày càng trở nên thân thiết hơn.
Thế rồi không biết từ lúc nào bạn đã vào trái tim của mình thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng cứ như lúc bạn đến ấy thế mà mình nào hay và cứ để khoảnh khắc hai đứa bên nhau trôi qua vô vị, vẫn ương bướng không công nhận vị trí của bạn trong trái tim mình.
Đến khi hai đức học ở hai trường khác nhau mình mới nhận ra là bạn quan trọng như thế nào với mình… Những cuộc gọi giữa hai đứa đã làm trái tim mình thực sự rung động.
Những rung động rất thực và theo mình hết hai năm phổ thông và năm này là năm cuối cùng dù những rung động ấy đã mang đến cho mình sự hoang mang, lo sợ và cũng mang đến cho mình cả nước mắt và nỗi đau.
Và bạn cứ vô tư làm tổn thương mình, vẫn vô tư khiến mình đau về những hành động của bạn đối với mình.Tụi mình đã luôn vui vẻ bên nhau...Tình cảm của mình đối với bạn rồi cũng dần phai nhạt đi như người ta nói: Xa mặt thì cách lòng. Và mình như một người vừa mới tỉnh cơn mơ vậy. Chợt tỉnh dậy và bàng hoàng nhận ra đó chỉ là giấc mơ.
Nhưng sao giấc mơ này đau đớn quá vì mình nhận ra là chúng ta không phải là hai người sinh ra là để dành cho nhau, chúng ta khác nhau quá và không thể nào hỉểu được suy nghĩ của đối phương. Và bởi vì mình biết rằng đối với bạn mình chỉ là một người bạn thân.
Đã có lúc mình nghĩ trong mình bây giờ thì tình cảm với bạn cũng đã nhạt phai theo năm tháng mất rồi.Thế nhưng mỗi khi có ai đó nhắc đến bạn thì mình lại không còn là mình nữa. Mình liến thoắng kể về bạn với người đó mà không biết rằng mình mang lại phiền phức và tiêu tốn thời gian của họ.
Và mình nhận ra rằngthời gian qua tình cảm của mình đã lắng đi nhưng thật ra nó cứ như là một ngọn lửa cháy âm ỷ trong mình chỉ cần một chút gió là có thể lại bùng lên mạnh mẽ.
Mình nhận ra rằng bạn quan trọng với mình như thế nào.
Bạn biết không?Nhưng cuộc sống mình không chỉ có mình bạn,cuộc sống của mình còn bao gòm cả sự nghiệp và tương lai của mình nữa.
Mình không thể chỉ biết có mình bạn như nhiều người khác được.
Mình nhớ lại những giọt mồ hôi của ba, những giọt nước mắt của mẹ và những lời dè bỉu của mọi người gia đình mình khiến mình không thể chỉ biết có bạn.
Mình còn con đường ở phía trước và mình không muốn bất kì điều gì ngăn cản bước đi của mình trong đó có cả bạn.
Và mình đã quyết định chấm dứt mọi chuyện ở đây. Chấm dứt mối tình câm lặng của mình bằng cách gửi thư cho bạn.
Có lẽ bây giờ bạn đã hiểu được những suy nghĩ trong trái tim của mình rồi, phải không? ... nhưng giờ bạn để mình lại một mình.
Mình đã gửi bức thư đó sau những đêm suy nghĩ rất nhiều và mình chấp nhận đánh mất tình bạn giữa mình và bạn.
Có lẽ đã đến lúc hai chúng ta nên đi hai con đường khác nhau, phải không? Ngày hôm qua, sau khi gửi cho bạn xong mình đã nghĩ là mình sẽ cảm tháy thoải mái hơn nhưng tại sao khi ấy mình cảm thấy trống trải và muốn khóc quá.
Nhưng tại sao mình lại không thể khóc, phải chăng nước mắt đã không còn để khóc nữa vì mình đã khóc rất nhiều cho mối tình chỉ toàn nước mắt này hay không?Chúng mình đã mất nhau rồi,
phải vậy không?

Gửi chút tình cho gió

Nhờ một chút duyên của đời người mà em được quen biết anh và em thầm cảm ơn ông trời đã cho em cơ hội đó. Chẳng biết từ bao giờ anh luôn hiện hữu trong em, thật nhẹ nhàng, thật ấm áp mà chỉ riêng mình em mới cảm nhận được.
Gửi chút tình cho gió.


Chẳng biết từ bao giờ, buổi sáng ngủ dậy thôi em đã nghĩ vu vơ về anh, và muốn cầm điện thoại nhắn cho anh một tin chào buổi sáng. Nhưng em không dám, vì sợ rằng mình sẽ làm phiền anh.

Em bắt đầu cảm thấy bình yên trong lòng, chẳng biết từ bao giờ cảm giác ấy tồn tại trong em và cái cảm giác nhơ nhớ đó làm em bắt đầu biết ước mơ. Và chẳng biết từ bao giờ em biết mình đã yêu, yêu theo cách của em, anh àh, và em sẽ chẳng bao giờ muốn nói. Em sẽ yêu theo cách của em để mãi luôn được bên anh, với em như vậy là đủ.

Những ngày trời Sài Gòn mưa, em chỉ ước có một điều rằng chuông điện thoại của mình sẽ rung lên với dòng chữ "Mưa rồi, đi học nhớ cẩn thận nha bé" từ anh nhưng người ta bảo ước mơ cũng chỉ là ước mơ mà thôi, phải không anh. Em vẫn nhớ những lời nói anh đã dành cho em, anh rất yêu em. Em đã không suy nghĩ nhiều và toan tính, cho đến bây giờ, anh ạ.

Em muốn được sống như anh, được làm những gì mà mình thích, nhưng không thể. Lý do “vì em là con gái” thì không hoàn toàn đúng, vì thật ra cuộc sống của em là những nỗi lo toan. Em sẽ không hỏi anh sao anh nói yêu em! Em sẽ không hỏi anh sao anh lại không muốn gặp em, sẽ không hỏi anh sao anh không nhớ em bởi vì, em biết tình yêu anh dành cho em chưa đủ lớn để anh có thể hy sinh hạnh phúc hiện tại.

Còn em, em có thể hy sinh tất cả, có lẽ sẽ không bao giờ anh biết điều đó đâu. Em viết những dòng chữ này trong đau thương và đầy tuyệt vọng anh àh. Anh có biết là mấy ngày nay em vô cùng đau khổ, buồn bã và bâng khuâng, không biết em phải làm gì. Tại sao anh lại vô tâm quá, tại sao anh lại không nghĩ đến cảm nhận của em vậy anh. Có bao giờ anh nghĩ lại mọi chuyện anh đã làm, những câu nói vô tình anh đã làm tan nát trái tim em không anh. Anh thật quá vô tâm. Em đã chịu đựng quá nhiều, và bây giờ em cảm thấy sao mệt mỏi quá, thật sự đã quá mệt khi em chỉ biết chạy theo một cuộc tình không có lối thoát.

Em rất muốn được anh ngọt ngào, nhưng sao vẫn không thấy, phải chăng mong muốn này quá cao xa. Anh là mối tình đầu của em. Em tự hỏi bản thân mình "tại sao em lại bỏ cuộc sớm như vậy", nhưng anh à, thật sự là em không còn cách nào khác nữa, khi mà anh không bao giờ cho em được một câu trả lời, không bao giờ anh cho em thấy được tình cảm của anh dành cho em là như thế nào.

Em đã quá tuyệt vọng, thật, em đã ngã gục trước mọi thứ, em đã suy nghĩ rất lâu và em quyết định để anh tự do. Em lúc nào cũng cảm nhận được anh đến với em không phải là vì tình yêu mà chỉ vì anh muốn có một ai đó để bản thân anh thấy rằng anh không cô đơn. Anh nói chuyện với em giống như là một thói quen mà anh cần phải làm trước khi đi ngủ hay làm một chuyện gì đó thôi.

Em đã hứa sẽ không làm phiền anh nữa nhưng không hiểu tại sao mỗi khi vui hay buồn người em nghĩ đến đầu tiên lại là anh. Anh luôn hiện hữu ở đâu đó rất gần nhưng em không thể nào chạm tay vào được. Em cứ tin vào những gì anh nói để bây giờ hy vọng lại trở thành thất vọng nặng nề. Niềm đau đó có lẽ chẳng bao giờ anh hiểu được. Dù em biết hạnh phúc của em bắt đầu từ nơi anh và cũng kết thúc từ nơi ấy, nhưng con đường em đang đi không có dấu chân anh. Em không hối hận với quyết định của mình mà chỉ nghĩ nó là duyên số. Chẳng trách mình và cũng không trách ai đó đã làm tổn thương em.

Chỉ là thế thôi

Anh yêu dấu, những phút nồng nàn rồi cũng qua, còn lại trong em nhiều xúc cảm hạnh phúc và cả những lo lắng và nghĩ suy nữa anh có biết không? Em cảm nhận hạnh phúc, nhưng em cũng cảm nhận trong anh thật nhiều tâm sự, dường như có những bất ổn trong tâm hồn mà anh không thể chia sẻ được cùng em.
Chỉ là thế thôi.



Có thể tại em nữa, em thực sự mất phương hướng khi nghĩ về những nguyên nhân. Anh ơi, tình yêu của em với anh nó càng ngày càng thấm sâu vào trong máu thịt em mất rồi cho dù nó có bị lạnh lùng xa cách, em không thể nào kìm nén được những cảm xúc của em mỗi khi nhớ về anh và được bên anh dù trong chốc lát. Yêu anh trong tuyệt vọng, yêu anh mà không thể nói với anh, yêu mà không thể sẻ chia tất cả những suy nghĩ của mình vì em sợ lắm một ngày nào đó anh thực sự mỏi mệt vì em, vì những yếu mềm nơi em và xa em mãi mãi. Em không lí giải nổi tại sao anh lại thay đổi nhiều đến thế, tất cả những cảm xúc, những nỗi nhớ về em hay những tâm sự của anh giờ thực sự chỉ còn là trong kỉ niệm với em mà thôi, em chấp nhận tất cả, cả sự xa cách của anh nữa chỉ tại vì em rất yêu anh.

Tất cả những hình ảnh của anh, lúc vui, lúc buồn, lúc lạnh lùng, lúc nồng nàn thương yêu, nó len lỏi trong từng bữa ăn, giấc ngủ của em, ngay cả những khi em đang vui vẻ với bạn bè em cũng không thể nào không nhớ về anh được. Mình có duyên mà không có nợ, gặp nhau khi tất cả đã muộn màng, khi mà em và anh đã chọn cho mình người gắn bó cả cuộc đời rồi.

Có thể anh không nghĩ vậy, chỉ là em thôi. Em sẽ cố quên anh dù chỉ trong giây lát để anh được thoải mái, sẽ không níu kéo anh, em sẽ làm được dù em biết nó chẳng dễ dàng với em chút nào hết ! Những lạnh lùng xa cách của anh chỉ làm em yêu anh hơn vì em sợ cái cảm giác tuyệt vọng khi nghĩ là em sẽ không còn được bên anh nữa, càng buồn, càng tuyệt vọng thì lại càng yêu anh hơn bao giờ hết, em yêu rất nhiều !

Cuộc sống ngột ngạt quá, em không còn nữa cảm giác hạnh phúc đến ngạt thở trong chính ngôi nhà thương yêu của mình vì ở nơi ấy em không còn được thương yêu, em tìm thấy cho mình nơi gửi gắm trái tim và tâm hồn đã một lần vụn vỡ ấy, nhưng mà em thực sự không có được gì hết, chỉ là chút tình thoáng qua, nhanh như những cơn mưa mùa hạ, nhưng cũng thấm cho em những giọt thương yêu, dù chúng thật ít ỏi.

Cuộc sống rồi vẫn cứ trôi, chỉ cầu mong sao em được đi bên lề của cuộc đời anh, để em đôi khi được cảm nhận chút bình yên trong tâm hồn mình, chỉ là thế thôi. Em yêu anh nhiều lắm, Teddy của em ạ.

Viết cho người tôi yêu

Cuộc sống có rất điều không ngờ, những niềm vui nỗi buồn. Nhưng nếu cố gắng và quyết tâm thì dù có khó khăn đến mấy thì vẫn có thể vượt qua.

Viết cho người tôi yêu.


Em biết thời gian này với anh là rất khó khăn, nó làm anh buồn chán và thất vọng. Nhưng anh ơi! Cuộc sống mà, phải có những lúc thế này thế kia. Có thể bây giờ anh rất buồn nhưng em hy vọng công việc mới sẽ không quá thất vọng đối với anh. Và dù anh có như thế nào, làm gì ở đâu thì em mong anh hãy nhớ rằng luôn có một cô bé da nâu mắt cận vẫn thương yêu anh, vẫn buồn mỗi khi thấy anh không vui, hạnh phúc khi thấy anh cười và làm những gì có thể để anh thấy cuộc sống này không chỉ là màu đen.

Anh ơi! những lúc thấy anh buồn em thấy mình vô dụng lắm, chẳng làm gì được cả ngoài mấy lời động viên, em không tốt đúng không? Anh biết không em đã từng khóc khi mấy ngày liền anh chẳng cười lấy một lần, công việc của anh không thuận lợi?

Em biết là anh buồn lắm chứ, nhưng anh ơi cuộc sống muôn hình muôn vẻ mà nếu ta đã cố gắng hết sức mà vẫn không đạt được thì hãy cố gắng chấp nhận, vì em tin bất kì nơi nào cũng có những niềm vui riêng.

Cuối cùng em chỉ muốn nói một điều rằng cố gắng lên anh nhé dù bất kỳ chuyện gì xảy ra em sẽ luôn ở bên anh!

48 ngày chờ đợi!

Hà Nội, ngày ... tháng ... năm .... Vậy là đã được 3 ngày trôi qua không gặp anh, mà em tưởng chừng như dài 3 tháng. Em mong chờ đón nhận ngày đó từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây một "Pa của mẹ ah".

Nhớ về mùa thu, mùa thu của buổi chiều mêng mang trên chuyến xe ngày ấy, thấm thoát trôi đi còn 48 ngày nữa là tròn một tuổi rồi. Vậy mà, giữa anh và em có bao nhiêu chuyện xảy ra: Niềm vui và nỗi buồn, hạnh phúc và đau khổ, những nụ cười và những giọt nước mắt của cả hai ta anh nhỉ?

Em đã sống, từng yêu nguời ấy nhưng tình cảm đó không phải xuất phát từ sự rung cảm của con tim, mà là do thời gian chế ngự. Nhưng từ giây phút ấy gặp anh, lòng em đã thấy bối rối, em không thể kiểm soát nổi con tim mình nữa, em nhân ra rằng mình đã yêu anh ấy mất rồi. Em đã mạnh mẽ đến với anh, đã yêu trong cuồng dại như chưa bao giờ được yêu. Nhưng thời gian chúng ta đến với nhau quá nhanh, quả thật nó cũng không đủ cho em hiểu rằng: Anh cũng yêu em nhiều như vậy!

Em thật ngốc phải không anh, em yêu anh nhưng luôn sợ anh đi đâu mất, từng ngày từng giờ, lúc nào em cũng muốn có anh bên cạnh, đòi hỏi anh phải quan tâm chăm sóc cho em mà em quên mất đi rằng, anh còn có công việc, gia đình và bạn bè nữa. Em thật ngốc, em từng hận anh, ghét cái cảm giác anh cứ quan tâm tới nhiều ngưòi mà không quan tâm gì tới em, em ghen với tất cả với cả những cô bạn thân của mình khi anh có những cử chỉ xã giao thôi. Và em lại cho rằng" Trái tim anh không chỉ có chỗ cho mình em".

Mỗi lúc gọi điện anh không nhấc máy, những dòng tin nhắn send cho anh chưa được reply lại thì trong đầu em lại xuất hiện hàng loạt các câu hỏi: Anh đang làm gì mà không nghe máy? Anh đang ở đâu? Em đã sống chịu đựng và rơi vào tình trạng đó trong một thời gian dài. Em ghét chính bản thân mình tại sao lại như vậy, trong những lúc như vậy, những ý nghĩ , những hành động và cử chỉ luôn không sáng suốt. Em mong muốn một tình yêu chắc chắn và không phỉa mong manh như ở bên anh.

Rồi một ngày, em quyết đinh chia tay anh trở về với ban trai cũ để tìm cho mình một cảm giác chắc chắn, một cuộc sống mà nhiều nguời thường nói với em rằng: Mình chỉ hạnh phúc khi được người khác yêu mình nhiều hơn. Em đã sai lầm, vì bên anh ấy không một giây một phút nào là em không nhớ tới anh. Em đã gọi nhầm hai chữ "Pa ơi" trước mặt người ấy, em thấy mình có tội rất lớn khi làm người ấy bị tổn thương, phải khổ vì em nhiều. Nhưng khi bên người ấy em nhận ra rằng, em không thể sống thiếu anh đâu.

Lại một lần nữa em lại bước đi...em như con thuyền chông chênh ngoài biển bíêt đi đâu và về đâu bây giờ. Em biết tim anh ở đâu và nói như thế nào cho anh hiều em đây, em chỉ biết rằng anh mãi là tất cả trong trái tim em. Nhưng trái tim anh thật rộng lượng, anh vẫn mở rộng cánh tay đón lấy em về, nâng niu chân trọng em quay lại sau những ngày nắng gió. Bây giờ đây em thật sự thấy hạnh phúc, em thấy lòng mình ấp áp khi bên anh, em không còn cảm giác như xưa nữa, nhưng còn anh, vì yêu em nhiều măt khác lại bị ám ảnh bởi cảm giác mất em, em có vẻ hoài nghi tất cả những điều em nói, anh giận em rất lâu khi em vô tình không nghe máy điện thoại hay trễ hẹn với anh. Em rất sợ, sợ lắm anh ơi vì em sợ một điều "Anh không tin em". Anh nói chúng ta cần thời gian xa nhau, để anh cố gắng sống trong sự thông cảm và không biết có yêu em nhiều như ngày xưa không.

Giờ phải xa anh trong những ngày thử thách này, anh hãy nói cho em biết đi, biết đi anh: Em đang sống để được đón nhận những ngày hạnh phúc, hay đó chỉ là một giấc mơ của thiên đường. Giấc mơ được gần anh, anh ôm vào lòng , để mỗi đêm đến không phải là những giọt nước mắt mà là những niềm hạnh phúc của tình yêu. Giấc mơ được có anh! Giờ em phải làm gì cho anh tin, anh hiểu em là tình yêu em dành cho anh là tất cả cuộc đời em, (Mẹ yêu Pa vô cùng, Pa hư của me)

Em xin nhận lỗi!




Sang à!

Cũng đã lâu anh không liên lạc với em và em cũng không thể liên lạc với anh kể từ tin nhắn đó. Em tệ lắm đúng không anh?

Mỗi lần có dịp đi qua những nơi em và anh đã đến, đã ngồi nói chuyện với nhau mà tim em như có lưỡi dao đang cắt sâu theo dòng kỉ niệm. Em có lỗi với anh nhiều!

Thời gian anh yêu em, anh đã làm và hi sinh cho em rất nhiều. Tình yêu anh dành cho em dựa trên lòng tôn trọng, tôn thờ cho một tình yêu chân chính. Em yêu anh vì những điều đó, vì những gìn giữ cảm thông anh dành cho em, dành cho ước mơ của em:

"Trở thành một cô dâu thuần khiết nhất". Em đã làm được nhờ có anh và lòng tự trọng giữ gìn của bản thân trong suốt thời gian qua. Vậy mà ngày hôm nay em có lỗi với anh!

Khi em nói lời chia tay anh với lý do: con đường hai đứa mình đi luôn là hai đường thẳng song song, thậm chí có lúc đối ngược nhau vì vậy sẽ không có kết quả hay thực tế lòng em đã đổi thay.

Em đã từng yêu anh dù tình yêu đó không lớn, không sâu sắc vì em là một cô gái với nhiều tham vọng đỉnh cao và bao điều lo âu sầu muộn trong lòng. Những điều đó dường như đã chiếm hết thời gian dành cho những suy nghĩ quan tâm đến anh, và đã làm phai mờ dần tình yêu trong em. Anh không phải là mối tình đầu của em.

Anh đã đến và làm cho hình bóng người đó dần trôi vào kí ức. Nhưng anh à! Kí ức đó vẫn còn, vẫn tồn tại và luôn hiện hữu trong em. Em không thể quên người đó, bây giờ và có thể là mãi mãi. Em rất ghét chữ "nhưng" hay "giá như" và không tin trên đời này tồn tại một điều gì đó là "mãi mãi"... Bây giờ nó lại là tâm sự của em.

Có thể anh và em rất giống nhau. Chúng ta đã yêu cái người không nên yêu và gìn giữ những kỉ niệm của một tình yêu không nên có. Nhưng như vậy mới là tình yêu đúng không anh? Giờ đây dù em vẫn còn yêu nhưng em không thể quay lại dù người đó cầu mong em tha thứ. Em biết người đó còn yêu em và rất yêu em, cũng như em vậy, nhưng bát nước đã đổ đi không bao giờ có thể đầy trở lại được đúng không anh?

Anh cũng vậy, dù em có muôn ngàn lần mong anh tha thứ và hiểu cho em thì anh vẫn ra đi để tìm lại những phút bình yên trước đây, khi chưa gặp em, chưa có em và chưa yêu em. Em không mong anh quay lại, vì như thế là em đã lừa dối lòng mình, lừa dối anh. Nhưng em mong anh đừng vì em mà tạo thêm nhiều sóng gió cho chính cuộc đời mình.

Có thể đọc xong những dòng chữ này anh sẽ nói: Vậy là em đã lừa dối tình yêu của anh trong thời gian vừa qua? Không phải thế đâu anh, em đã yêu anh bằng một tình yêu thật lòng, nhưng hình ảnh của anh không thể làm lu mờ được hình bóng cũ. Hiểu cho em!

Tình yêu đầu đời của em, em đã yêu trọn con tim mình, tình yêu đó gắn liền với những kỉ niệm 3 năm học chung lớp chung trường, chung hoài bão ước mơ, với bao kỉ niệm vui tươi bên bè bạn và thầy cô, với bao rung động ngây thơ trong sáng, chính vì thế mà em không thể quên được anh à! Hãy hiểu cho em!

Giờ đây anh đang ở đâu, đang làm gi? Vết thương lòng em tạo ra có làm cho anh suy sụp, có làm anh hận em nhiều lắm không? Những niềm vui nhỏ nhoi em đem đến cho anh giờ đây đã thành những vết dao hằn sâu đau nhói.

Em có lỗi với anh! Những dòng chữ ngày hôm nay em viết, thực ra em cũng không biết mình viết để làm gì, để được gì khi anh đọc nó? Hay viết chỉ để viết thôi? Em mong anh sống tốt hơn, những ngày không có em sẽ tươi đẹp hơn.

Vì vậy mong muốn cuối cùng của em, điều cuối cùng em mong anh làm giúp em: xin anh hãy xem tình yêu đó chỉ là giấc mơ để tiếp tục sống tốt và hoàn thành hết những ước mơ và hoài bão của mình. Ngày sau mình gặp lại nhất định bầu trời sẽ xanh hơn anh nhé! Mong anh sớm tìm được hạnh phúc thật sự của đời mình!


Bạn của anh!

Ngày ấy mong manh quá

Năm lớp mười hai, Diệu Hân chuyển đến lớp tôi. Trái tim lần đầu biết rung động trong tôi đập loạn xạ. Nàng xinh đẹp. Ngoài gương mặt thanh tú, Hân còn có mái tóc dày và đen mượt, nổi bật trên làn da trắng, nét mảnh mai, dịu dàng.
Ngày ấy mong manh quá.



Giờ ra chơi tôi mải nghĩ về nàng, bỗng có tiếng: "Dũng trọ gần đây, liệu còn phòng không?". Tôi như bừng tỉnh khi thấy nhắc đến tên mình, ra là mấy đứa con trai trong lớp đã "ga lăng xăng" hơn cả tôi, đang giúp nàng hỏi thuê nhà, hiện nàng ở nhờ nhà bác hơi xa.

Vậy là sau một tuần nàng chuyển đến xóm tôi. Tôi miên man hạnh phúc khi mỗi ngày được sóng bước bên nàng đến lớp, những buổi nàng nhờ tôi chỉ bài. Mọi việc thật tốt đẹp, tình bạn tuổi học trò trong trắng, hồn nhiên, tôi e ấp trong tim bóng hình người bạn gái xinh hiền, dễ mến. Tôi luôn bên Hân, giúp nàng những việc vặt cánh con trai có thể làm.

Một ngày chúng tôi vừa đến lớp đã thấy các bạn nhìn, chỉ trỏ rồi lại quay vào bàn tán, tôi không để tâm. Chỉ có Diệu Hân có vẻ lúng túng, day dứt. Hết giờ, thằng bạn thân nhất kéo tôi ra nói như tát nước: "Mày để con Hồ Ly ấy dụ dỗ đến bao giờ?". Tôi vằn mắt quay ngoắt nhìn. Nó không sợ, sấn sổ nói tiếp: "Mày không nghe hay cố tình ngốc không chịu hiểu, nó không thánh thiện như mày nghĩ đâu. Vận dụng IQ mà suy luận đi, sao bỗng dưng một đứa thị xã, xinh như nó, học giỏi như thế lại phải chuyển về trường huyện này nếu không phải vì lý do đặc biệt. Bạn tao học trường cũ với nó nói: Con này nổi tiếng chơi bời, dám chèo kéo cả thầy giáo, tư cách đạo đức kém nên bị đuổi học...".

Tai tôi ù đi, xô nó sang bên, chạy một mạch về nhà khóa trái cửa, nằm suy nghĩ. Trong đêm, hình như nước mắt tôi đã rơi vì hoang mang, trăn trở. Hôm sau tôi thất thểu, lặng lẽ xách cặp đi học mà không rủ Hân, vào giờ tôi cúi gằm mặt tránh ánh nhìn trong veo, ngơ ngác của nàng. Hôm ấy cả hai đứa không nói một tiếng nào. Về tôi lại buồn bã, trằn trọc. Sao một nàng tiên lại có thể như vậy, chắc hẳn do mọi người ghen tị với nàng nên mới đơm chuyện, đặt điều, rồi bên tai tôi lại văng vẳng lời hằn học "không có lửa làm sao có khói", khiến đầu óc bấn loạn, điên cuồng.


Tôi chìm vào giấc ngủ, đêm đen chập chờn có cả những hình hài trắng muốt đang gào rú. Tôi hốt hoảng toan bỏ chạy thì thấy thấp thoáng bóng dáng quen thuộc của Diệu Hân, mắt đượm buồn nhìn tôi, xung quanh nàng bốn bề hoa lá, cỏ cây xanh ngăn ngắt. Nàng tựa Hằng Nga giáng thế, suối tóc mượt mà buông hờ, giống một lần tôi ngắm khi nàng vừa mới chải… Tôi chạy theo nàng, càng đến gần nàng càng vụt ra xa, tôi đuối mình tỉnh giấc, tiếc nuối và chợt thấy lòng nhẹ nhàng, thanh thản, tin vào giấc mơ, nàng đúng là thiên thần chứ không phải quỷ dữ như lời lũ bạn ác khẩu dèm pha.


Tôi cư xử với nàng như thường, thân thiện, cởi mở khiến nàng cũng vui cười rạng rỡ, nụ cười mà có đến nghìn năm sau tôi cũng không thể quên và càng không thể tìm được ai cười đẹp nhường ấy.


Thế rồi, buổi tối mùa đông tôi vừa đi học về đã thấy mẹ chờ ngoài cửa nhà trọ từ bao giờ. Tôi ngạc nhiên, vui thích vì đã lâu mẹ chưa đến thăm. Đưa mẹ vào nhà tôi mới hay mẹ đã khóc, mắt đỏ hoe và trên khuôn mặt vẫn đọng lại những giọt tròn đang trực lăn. Tôi hốt hoảng hỏi tới tấp, mẹ chỉ lắc đầu một mực: "Mẹ lo cho con quá! Sao lại thân thiết với một đứa con gái không ra gì như thế". Tôi choáng váng, buông thõng mình xuống ghế. Sao mẹ lại biết và lo lắng đến vậy?



Mẹ sụt sùi kể lại mọi việc về Diệu Hân, có lẽ mẹ tôi cũng sẽ không tin nếu như không cất công đến tận trường ấy dò la tin tức, sự thật được phơi bày, quả thực trước kia nàng có qua lại thường xuyên với một công tử con nhà giàu, rồi vì điểm chác gì đó mà phải đến gặp riêng cả thầy giáo để trao đổi... Sự việc vỡ lở, ai cũng biết, vì xấu hổ, gia đình Hân phải chuyển trường cho nàng luôn. Mẹ tôi lại nước mắt vắn dài, mếu máo: "Là bạn cũng không được. Lũ con gái có tí nhan sắc là phức tạp lắm, mẹ nghe bà hàng nước nói nó xinh như diễn viên. Đừng con, chọn bạn mà chơi, nó đã có điều tiếng thế rồi". Tôi nghẹn ngào, cố giữ bình tĩnh trấn an mẹ. Thằng đàn ông hèn nhát trong tôi đã gật đầu hứa sẽ không gặp gỡ Diệu Hân.


Dù chỉ còn vài tháng nữa tốt nghiệp, tôi vẫn chuyển nhà trọ. Cặm cụi học hành bỏ quên chuyện đời. Năm ấy tôi đỗ đại học, được về thủ đô tiếp tục vùi mình trong sách vở, không tơ tưởng đến bất cứ cô bạn nào khác. Nhớ đến nàng, tôi bỗng trở nên cô độc lạ kỳ… Tôi hiểu mình vẫn yêu Hân.


Mười năm trôi qua, một lần tôi đến chơi nhà đồng nghiệp xem ảnh đám cưới họ. Tôi giật thót tim nhận ra nàng trong đại gia đình ấy, bèn hỏi thăm. Anh đồng nghiệp trầm giọng kể.


Thì ra chàng công tử con nhà giàu ngày nào chính là anh bạn này, là anh họ của Diệu Hân, bố mẹ nàng nhờ đưa, đón để tránh cặp mắt của bọn háo sắc. Còn chuyện về thầy giáo, ông thầy đó, sau bị một nữ sinh can đảm hơn Hân, tố cáo tội quấy rối. Hắn đã bị đuổi việc ngay sau đó, còn nỗi oan của Hân không biết đến đời nào mới rửa hết. Thấy Hân xinh xắn, lại chữ đẹp, hắn nhờ đến nhà chép sổ điểm, rồi lợi dụng sàm sỡ, Hân sợ hãi bỏ chạy. Lo Hân làm to chuyện hắn đã dựng nên việc nàng bị điểm kém đến gạ gẫm thầy. Anh bạn cũng nhắc đến một người bạn trai mà Hân yêu, đợi chờ suốt bao năm trong vô vọng, nàng vừa miễn cưỡng lấy chồng năm ngoái…


Số phận con người thật trớ trêu. Cuộc sống đầy bất trắc, hạnh phúc quá xa vời và tình yêu ngày ấy sao mà mong manh thế.

Lời tỏ tình “hoành tráng”

Nhớ không, hồi bé xíu xiu, tớ đã… “cầm cưa” cậu chẳng chút ngại ngần.

Chúng mình đã từng có những tháng ngày thật đẹp...
Nhà chúng mình ở ngay sát cạnh nhau nên thân thiết lắm. Chúng mình đã lớn lên bên nhau và có những ngày tháng đẹp đẽ biết bao. Tớ có rất nhiều đồ chơi đẹp, còn cậu thì không. Vậy là chiều chiều, tớ lại rủ cậu ra ban công cùng chơi đồ hàng. Nhưng vì tớ là con gái, nên toàn… búp bê thôi. Cậu cũng đành “ngậm ngùi” cầm lấy kéo, cắt từng mảnh vải nhỏ tí xíu, xâu kim rồi khâu chúng lại. Chúng mình cùng may những bộ quần áo thật đẹp cho búp bê của tớ…


Tớ nhớ, tớ đã lấy chiếc khăn kim tuyến trùm lên đầu, cặp tóc bằng một chiếc cặp màu hồng thật xinh, thoa trộm một chút son của mẹ rồi đóng giả… cô dâu. Tớ còn bắt cậu phải làm chú rể, nhưng cậu không chịu. Và rồi… cậu khóc ré lên. Mẹ tớ tưởng có chuyện gì, cuống quýt chạy vào. Hiểu chuyện, mẹ tớ cười phá lên, kể cho mẹ cậu nghe, rồi mọi người đều trêu: Sau này lớn lên, cho chúng mình… cưới nhau. Tớ chẳng hiểu gì cả, nhưng cũng thấy vui vui. Còn cậu, nước mắt ngắn dài, cứ “Ứ ừ, không chịu, không chịu đâu”…

Trò búp bê chơi mãi rồi cậu chán. Cậu thích những chiếc ô tô của bạn Cún hàng xóm hơn. Thế là, ngày ngày cậu cùng Cún “Bíp bíp” inh ỏi (Giả làm còi ô tô mà), “bơ” luôn tớ. Hôm ấy tớ đã… dỗi cơm, xịu mặt, năn nỉ nguyên một buổi tối để bố tớ đồng ý dẫn đi mua… máy bay. Tớ tin rằng, máy bay sẽ thú vị “ăn đứt” cái ô tô kia nhé. Máy bay có thể bay cao, bay xa, bay tít lên trời cơ mà, và chắc chắn là cậu sẽ thích lắm!
Chúng mình lại chơi với nhau…

Các cô, các bác hay trêu, hỏi rằng: “Ly yêu ai nào”, tớ luôn trả lời dõng dạc: “Yêu bạn Bin ạ”. Tớ đã dám “tỏ tình hoành tráng” như thế cơ đấy.

Tớ đã phải rất cố gắng thực hiện “lời hứa”: “Nếu ăn cơm cùng Bin, con sẽ ăn liền… 3 bát” với mẹ. Và ngày nào, mẹ cậu cũng lấy cơm cho hai đứa ăn chung. Tớ còn rất “người lớn”, nói với cậu: “Bin phải ăn nhiều vào chứ, thế mới khỏe được, mới học giỏi được”. Hôm nào cậu không ăn nhiều, tớ còn thay mẹ cậu… dỗ dành cậu nữa chứ. Mẹ cậu cứ xuýt xoa: “Ôi chao, Ly và Bin yêu quý nhau quá đi mất”.

Đi mẫu giáo, tớ lúc nào cũng là người… dắt cậu. Dắt cậu đi này, dắt cậu về, dắt cậu mỗi lúc sang đường nữa chứ. Tớ nhớ vô cùng cái cảm giác hai bàn tay bé xíu nắm lấy nhau, nhớ lúc Bin vô tình trượt chân ngã, lại khóc um lên, mặt mũi tèm lem. Tớ đã lau nước mắt cho cậu: “Không sao đâu, hết đau ngay mà”, lại còn… “chọc lét” cho cậu cười, bỗng chốc quên sạch hết đau.

Tớ đã yêu thương cậu bằng những điều như thế, suốt cả một thời ngốc xít như thế…


Giá mà, khi lớn lên, chúng mình vẫn có thể ở bên nhau như ngày xưa ấy...

Còn bây giờ, mỗi lần gặp cậu, tớ lại... chạy thật nhanh, vì tớ xấu hổ, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cậu như xưa. Chúng mình bỗng dưng trở thành xa lạ, không nói chuyện, ít gặp gỡ. Mẹ bảo rằng, tớ đã lớn rồi mà, biết xấu hổ, ngượng ngùng rồi mà. Cả Bin cũng thế, luôn đỏ mặt lên mỗi khi ai đó nhắc lại những kỉ niệm của ngày xưa…

Tớ chẳng dám nói: “Ly yêu Bin”, chẳng dám nắm lấy tay cậu, chẳng thể cùng cậu vui đùa như hồi còn con nít nữa. Dường như, khi thành người lớn, có nghĩa là chẳng thể “dũng cảm” như là trẻ con, chẳng dám thể hiện những yêu thương bằng lời nói hay hành động hồn nhiên như thế. Tớ chỉ biết nhìn ngắm cậu từ xa, thấy tim mình đập loạn nhịp, khi Bin của ngày trước lúc nào cũng “khóc nhè chè thiu”, thì bây giờ mạnh mẽ và người lớn lắm…

Giá mà có thể trở về với những ngày tháng ấy, cậu nhỉ. Giá mà, dù 5 tuổi hay 17 tuổi, tớ cũng đều có thể nắm lấy tay cậu mà “tỏ tình hoành tráng” rằng: “Ly sẽ mãi mãi ở bên cạnh Bin nhé…”

Một chuyện tình


Câu chuyện xảy ra ở một bệnh viện nhỏ ở vùng quê hẻo lánh .

Ở khoa hóa trị có một phụ nữ trẻ đang ở giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư . Tuy luôn bị những cơn đau hành hạ nhưng chưa bao giờ người phụ nữ ấy quên trao cho cho chúng tôi một nụ cười biết ơn sau những lần điều trị . Những khi chồng cô tới thăm , mắt cô rạng ngời hạnh phúc . Đó là một người đàn ông đẹp trai , lịch thiệp và cũng thân thiện như vợ mình .

Tôi rất ngưỡng mộ chuyện tình của họ . Hằng ngày anh mang đến cho cô những bó hoa tươi thắm cùng nụ cười rạng rỡ , anh đến bên giường nắm lấy tay cô và trò chuyện cùng cô . Những lúc quá đau đớn , cô khóc và trở nên cáu ghắt , anh ôm chặt cô vào lòng , an ủi động viên cho vợ mình cho đến khi cơn đau dịu đi . Anh luôn bên cô mỗi khi cô cần , anh giúp cô uống từng ngụm nước và không quên vuốt nhẹ đôi chân mày của cô . Mỗi đêm , trước khi ra về anh luôn đóng cửa để hai người có những giây phút bên nhau . Khi anh đi , chúng tôi thấy cô ấy đã say ngủ mà trên môi vẫn phảng phất nét cười .

Nhưng đêm ấy mọi chuyện đã thay đổi . Khi nhìn vào bảng theo dõi , kết quả cho thấy người vợ trẻ ấy sẽ không qua khỏi đêm nay . Mặc dù rất buồn nhưng tôi biết đó là cách tốt nhất cho cô ấy , từ nay cô sẽ không chịu những cơn đau thêm nữa .

Để bảng theo dõi trên bàn , tôi muốn đến phòng bệnh . Khi tôi bước vào phòng , cô mở mắt nhìn tôi hé môi cười một cách yếu ớt , nhưng hơi thở của cô nghe thất khó nhọc . Chồng cô ngồi bên cô mỉm cười nói : " Cho đến bây giờ món quà tuyệt vời nhất tôi dành cho cô ấy chính là tình yêu của tôi " .

Và tôi đã khóc khi nghe điều đó , tôi nói nếu họ cần bất cứ điều gì thì đừng ngại .Đêm ấy cô đã ra đi trong vòng tay người chồng yêu dấu . Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc cố an ủi và chia sẻ nỗi đau này cùng chồng cô . Với khuôn mặt đẫm nước mắt , anh nghẹn ngào : " Xin hãy cho tôi ở bên cô ấy thêm một lúc " .

Bước ra khỏi phòng , đứng ở hành lang lau những giọt nước mắt , nhớ nụ cười , nhớ ánh mắt , nhớ những cái ôm ghì chặt mà cô ấy dành cho chúng tôi ...Tôi nhớ tất cả về cô ấy như một người bạn thân thiết , tôi cũng phần nào có thể cảm nhận được nỗi đau mà chồng cô đang chịu đựng . Bỗng nhiên từ trong phòng vọng ra một giọng hát trầm ấm mà tôi chưa từng được nghe . Không chỉ riêng tôi mà tất cả mọi người đều bị cuốn hút bởi giọng hát của anh khi anh cất lời bài Beautiful brown eyes . Rồi giai điệu khúc ca nhỏ dần , anh mở cửa gọi tôi đến , anh nhìn sâu vào mắt tôi , ôm chầm lấy tôi rồi nói :" Tôi đã hát bài này mỗi đêm cho cô ấy nghe kể từ ngày chúng tôi quen nhau . Mọi ngày tôi vẫn thường cố giữ cho giọng mình thật nhỏ để khỏi làm phiền bệnh nhân khác . Và tôi chắc rằng đêm nay trên thiên đường cô ấy cũng vẫn nghe tôi hát . Tôi xin lỗi đã quấy rầy mọi người .Tôi chỉ không biết sống ra sao khi thiếu vắng cô ấy , nhưng mỗi đêm tôi vẫn tiếp tục hát cho cô ấy . Chị có nghĩ rằng cô ấy nghe thấy tiếng tôi không ?".

Tôi khẽ gật đầu mà nước mắt vẫn tuôn . Anh ôm tôi một lần nữa , hôn lên má tôi và cảm ơn tôi cùng tất cả mọi người . Đoạn anh quay bước , cúi đầu khẽ húyt sáo giai điệu thân quen .

Khi anh bước đi , tôi nhìn theo , thầm cầu nguyện cho cô ấy , cho anh và cho tôi một ngày nào đó cũng tìm được một tình yêu như thế.



Hãy để anh yêu em


Ngày xưa, có một chàng trai yêu tha thiết một người con gái. Chàng trai lãng mạn gấp 1000 con hạc giấy làm quà tặng người yêu. Lúc ấy, anh chỉ là một nhân viên quèn, tương lai không quá sáng sủa, nhưng anh và cô gái ấy, họ đã rất hạnh phúc.
Cho tới một ngày…

Người con gái nói với anh rằng cô sẽ đi Paris. Không bao giờ trở

lại. Cô còn nói không thể tưởng tượng được một tương lai nào cho cả hai người. Vì vậy, hãy đường ai nấy đi, ngay lúc này… Trái tim tan nát, anh đồng ý.

Khi đã lấy lại được tự tin, anh làm việc hăng say ngày đêm, không quản mệt nhọc cả thể xác lẫn tinh thần chỉ để làm một điều gì đó cho bản thân. Cuối cùng với những nỗ lực phi thường và sự giúp đỡ của bạn bè, anh thành lập được công ty của riêng mình.

“Tôi phải thành công trong cuộc sống” - Anh luôn tự nói với bản thân - “Và sẽ không bao giờ thất bại trừ phi không còn cố gắng”.

Một ngày mưa, khi đang lái xe, anh nhìn thấy đôi vợ chồng già đang đi dưới mưa cùng chia sẻ với nhau một chiếc ô mà vẫn ướt sũng. Chẳng mất nhiều thời gian để anh nhận ra đó là bố mẹ bạn gái cũ của mình.


Trái tim khao khát trả thù mách bảo anh lái xe chầm chậm bên cạnh đôi vợ chồng để họ nhìn thấy mình trong chiếc ô tô mui kín sang trọng. Anh muốn họ biết rằng anh không còn như trước, anh đã có công ty riêng, ôtô riêng, nhà riêng… Anh đã thành đạt!


Trước khi anh có thể nhận ra, đôi vợ chồng già đang bước tới một nghĩa trang. Anh bước ra khỏi xe và đi theo họ… Và anh nhìn thấy người bạn gái cũ của mình, một tấm hình cô đang mỉm cười ngọt ngào như đã từng cười với anh, từ trên tấm bia mộ.


Bố mẹ cô nhìn anh. Anh bư
ớc tới và hỏi họ tại sao lại xảy ra chuyện này. Họ giải thích rằng cô chẳng tới Pháp làm gì cả. Cô bị ốm nặng vì ung thư. Trong trái tim, cô đã tin rằng một ngày nào đó anh sẽ thành đạt, nhưng cô không muốn bệnh tật của mình cản trở anh…Vì vậy cô chọn cách chia tay.


Cô đã muốn bố mẹ đặt những con hạc giấy anh tặng bên cạnh cô, bởi nếu một ngày số phận mang anh về, cô muốn anh có thể lấy lại một vài con hạc giấy. Anh khóc…


Cách tồi tệ nhất để nhớ một ai đó là ngồi ngay bên cạnh họ nhưng biết rằng bạn không thể nào có được họ và sẽ không bao giờ được nhìn thấy họ nữa.


Tiền là tiền còn tình yêu thì thiêng liêng. Trong cuộc tìm kiếm sự giàu có vật chất, chúng ta hãy dành thời gian để tìm kiếm khoảnh khắc bên những người yêu thương. Bởi biết đâu, một ngày nào đó, tất cả chỉ còn là hoài niệm.