Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2009

Hùng vĩ núi lửa phun trào giữa biển

Ngọn núi lửa thuộc đảo quốc Tonga, giữa Thái Bình Dương, phun trào từ ngày 16/3, đẩy khói đen, đất đá và nham thạch lên cao tới 100 mét.














Vẻ đẹp huyền ảo của cầu vồng

Cầu vồng là hiện tượng tán sắc của ánh sáng Mặt trời khi khúc xạ và phản xạ qua các giọt nước mưa. Dưới đây là những ảnh đẹp về cầu vồng ở một số nơi trên thế giới.

Cầu vồng bắc qua đường cao tốc Denali (dài 1.100 km) tại bang Alaska, Mỹ. Người ta chia cầu vồng theo bậc 1,2,3 ... căn cứ vào số lần phản xạ ánh sáng. Cầu vồng bậc 1 chỉ phản xạ một lần nên có độ sáng mạnh nhất.


Nhiều tầng cầu vồng phía trên một khu vực tại Canada. Các hạt nước nhỏ li ti trong không khí khúc xạ (bẻ cong) ánh sáng trắng, tách nó thành các màu: đỏ, da cam, vàng, xanh lục, xanh dương và tím.

Đoạn cuối của một cầu vồng làm nổi bật một chiếc ô tô tại phía bắc nước Mỹ. Do cầu vồng chỉ là một ảo ảnh nên nó không có điểm kết thúc thực sự. Thay vào đó, vị trí của cầu vồng liên tục dịch chuyển theo góc nhìn của chúng ta.

Một cầu vồng phía trên khu bảo tồn Moremi Game thuộc vùng châu thổ Okavango của Botswana. Ở giữa bức ảnh là một cây bao báp lớn.

Giống như cánh cổng dẫn tới vũ trụ, cầu vồng kép này lơ lửng phía trên đường cao tốc Alaska tại British Columbia, Canada. Cầu vồng kép xuất hiện khi ánh sáng bị khúc xạ nhiều hơn một lần.

Các tổ mối trên một đồng cỏ ở Australia nổi bật nhờ một cầu vồng kép

Cầu vồng phía trên một vùng nham thạch đông đặc của núi lửa Ol Doinyo Lengai, Tanzania. Do chúng ta nhìn cầu vồng ở cùng một góc nên chúng có dạng cung tròn.

Cầu vồng xuất hiện sau một cơn bão trên bầu trời bang Pennsylvania, Mỹ. Đây là bang trồng nhiều đậu tương.

Vùng lãnh nguyên của bang Alaska, Mỹ bừng sáng bởi một cầu vồng.

Cầu vồng trên vịnh Foxe của Canada (thuộc Bắc Cực). Các nghiên cứu của nhiều tàu ngầm cho thấy, đọ dày của băng tại Bắc Băng Dương giảm 40% trong 30 năm qua. Băng càng tan nhiều, nước càng dễ hấp thu ánh sáng Mặt trời, từ đó đẩy nhanh tốc độ tan của băng.
(theo National Geographic)

10 hố lớn kỳ lạ nhất thế giới


Đa phần những chiếc hố khổng lồ hình thành trên trái đất do hoạt động khai thác mỏ của con người tạo ra, trong khi đó thiên nhiên cũng hình thành những hố tương tự.




1. Hố gas Darvaza - Turmenistan
Năm 1971, các nhà địa chất phát hiện mỏ khí ngầm ở vùng Darvaza. Trong khi khai thác, một vụ sập đã tạo ra chiếc hố khổng lồ. Để ngăn tình trạng khí độc giải phóng người đã đốt nó và đến nay hố gas Darvaza vẫn tiếp tục cháy, tạo ra cảnh tượng độc nhất vô nhị trên hành tinh.
2. Mỏ kim cương Kimberly - Nam Phi
Mỏ kim cương này còn được gọi là Big Hole được coi là chiếc hố nhân tạo lớn nhất thế giới. Từ năm 1866 đến năm 1914 đã có 50.000 công nhân làm việc tại đây bằng những dụng cụ thô sơ như cuốc và xẻng, khai thác tổng cộng 2.722 kg kim cương. Công trình này đang được đăng ký trở thành một di sản thế giới.
3. Đập Monticello - California
Con đập nằm ở hạt Napa của bang California (Mỹ) này được biết đến nhiều vì có đập tràn hình tròn khổng lồ.
4. Mỏ Bingham - Utah
Khu mỏ khai thác đồng ở hẻm Bingham thuộc dãy núi Oquirrh, bang Utah (Mỹ) có độ sâu tới 1,2 km và đường kính 4 km. Đây cũng là một trong những hố lớn nhất thế giới do con người tạo ra.
5. Hố xanh khổng lồ - Belize
Hố sụt ngầm dưới nước được mệnh danh là Great Blue Hole này nằm ngoài khơi Belize, thuộc vùng Trung Mỹ, được hình thành như một hang động đá vôi ở cuối thời kỳ băng hà.
6. Mỏ kim cương Mirny - Siberia
Khu mỏ có độ sâu 525 mét và đường kính 1.200 mét này là một trong những nơi khai thác kim cương đầu tiên và lớn nhất của Liên Xô nay đã chấm dứt sứ mệnh. Khi còn hoạt động, phải mất hai tiếng những chiếc xe tải mới có thể đi từ đỉnh mỏ Mirny xuống đáy theo hình xoắn ốc.
7. Mỏ kim cương Diavik - Canada
Khu mỏ này nằm ở vùng lãnh thổ Tây Bắc của Canada bắt đầu hoạt động từ năm 2003, mỗi năm khai thác được 8 triệu carat (tương đương khoảng 1.600 kg) kim cương.
8. Hố sụt Guatemala
Năm 2007, một hố sụt có đường kính gần 100 mét đã nuốt gọn hàng chục ngôi nhà ở Guatemala khiến 2 người thiệt mạng và hàng nghìn người phải đi sơ tán. Hố sụt này được tạo ra bởi những cơn mưa lớn liên tiếp và một đường chảy nước thải ngầm.
9. Mỏ Udachnaya - Nga
Khu mỏ kim cương lộ thiên Udachnaya của Nga được phát hiện từ năm 1955 và có độ sâu hơn 600 mét. Những người sở hữu khu mỏ này đang có kế hoạch chấm dứt hoạt động của nó vào năm 2010 để chuyển sang khai thác ngầm trong lòng đất.
10. Mỏ Chuquicamata - Chile
Đây là mỏ khai thác đồng lộ thiên có tổng sản lượng khai thác lớn nhất trên thế giới, dù đây không phải là mỏ đứng đầu về quy mô hoạt động. Mỏ có độ sâu hơn 850 mét.
Đình Chính vnexpress(theo Xinhua, Wikipedia)

Thứ Hai, 8 tháng 6, 2009

Tình yêu.......


Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào.
Có thể chúng ta phải gặp một vài người nào đó, nhầm một vài lần như vậy trước khi gặp đúng người mình yêu, và bạn phải trân trọng vì điều đó.


Tình yêu là khi bạn lấy đi tất cả mọi đam mê, cuồng nhiệt, lãng mạn mà cuối cùng bạn vẫn biết rằng mình vẫn luôn nhớ về người đó.

Sẽ rất buồn khi bạn gặp một ai đó mà bạn cho rằng vô cùng có ý nghĩa đối với bạn, chỉ để cuối cùng bạn nhận ra rằng tình cảm đó sẽ chẳng bao giờ được đáp lại và bạn là người phải ra đi. Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều bạn cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, hãy tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình.

Người bạn tốt nhất là người mà bạn có thể ngồi cùng ở bất cứ đâu, cùng đung đưa mà không nói một lời, để khi bước đi, bạn lại cảm thấy như đã nói hết mọi điều.

Có một sự thật là bạn sẽ không biết bạn có gì cho đến khi đánh mất nó, nhưng cũng có một sự thật khác là bạn cũng sẽ không biết bạn đang tìm kiếm cái gì cho đến khi có nó.

Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn.

Có một vài thứ mà bạn rất thích nghe nhưng sẽ không bao giờ được nghe từ người mà bạn muốn nghe, nhưng nếu có cơ hội, hãy lắng nghe chúng từ người nói với bạn bằng cả trái tim.

Ðừng bao giờ nói tạm biệt khi bạn vẫn còn muốn thử. Ðừng bỏ cuộc khi bạn cảm thấy vẫn còn có thể đạt được. Ðừng nói bạn không yêu ai đó nữa khi bạn không thể rời xa họ. Tình yêu sẽ đến với những người luôn hy vọng dù họ đã từng thất vong. Ðừng chạy theo vẻ bề ngoài hào nhoáng, nó có thể phai nhạt theo thời gian. Ðừng chạy theo tiền bạc, một ngày kia nó cũng sẽ mất đi. Hãy chạy theo người nào đó có thể làm bạn luôn mỉm cười bởi vì chỉ có nụ cười là tồn tại mãi. Hy vọng rằng bạn sẽ tìm ra người đó.

Ðôi khi trong cuộc sống, có lúc bạn cảm thấy bạn nhớ ai đó đến nỗi muốn chạy đến và ôm chầm lấy họ. Mong rằng bạn sẽ luôn mơ thấy họ. Hãy mơ những gì bạn muốn, đi đến nơi nào mà bạn thích, hãy là những gì bạn thích vì bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả trong cuộc đời. Mong rằng bạn luôn có đủ hạnh phúc để vui vẻ, đủ thử thách để mạnh mẽ hơn, đủ nỗi buồn để bạn trưởng thành hơn và đủ tiền để mua quà cho bạn bè.

Hãy luôn đặt mình vào vị trí người khác, nếu điều đó làm tổn thương bạn thì nó cũng sẽ tổn thương người khác. Một lời nói vô ý là một xung đột hiểm họa, một lời nói nóng giận có thể làm hỏng cả một cuộc đời, một lời nói đúng lúc có thể làm giảm căng thẳng, còn lời nói yêu thương có thể chữa lành vết thương và mang đến sự bình yên.

Tình yêu bắt đầu bằng cách yêu con người thật của họ, chứ không phải là yêu họ như yêu một bức tranh bạn vẽ ra, bằng không bạn chỉ yêu sự phản chiếu của chính bạn nơi họ.

Người hạnh phúc nhất không cần phải có mọi thứ tốt nhất, họ chỉ là người làm cho mọi việc, mọi chuyện đều diễn ra theo ý họ. Hạnh phúc thường đánh lừa những ai khóc lóc, những ai bị tổn thương, những ai đã tìm kiếm và đã thử. Nhưng nhờ vậy, họ mới biết được giá trị của những người chung quanh họ.

Tình yêu bắt đầu bằng nụ cười, lớn lên bằng nụ hôn và thường kết thúc bằng nước mắt.

Tương lai tươi sáng thường dựa trên quá khứ đã quên lãng, bạn không thể sống thanh thản nếu bạn không vứt bỏ mọi nỗi buồn đã qua.

Khi bạn sinh ra đời, bạn khóc còn mọi người xung quanh cười. Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc còn bạn, bạn cười.

Love




Khi người ấy đang có mặt ở đây mà bạn giả vờ thờ ơ rồi khi người ấy vắng mặt, bạn lại bắt đầu đi tìm kiếm. Lúc đó, bạn đã yêu...

Mặc dù xung quanh bạn có nhiều người luôn khiến cho bạn cười nhưng ánh mắt và sự chú ý của bạn chỉ luôn hướng về người ấy. Lúc đó, bạn đã yêu...



Mặc dù người ấy đã gọi điện về thông báo rằng máy bay hạ cánh an toàn nhưng không ai trả lời điện thoại. Bạn vẫn luôn chờ đợi cuộc gọi ấy. Lúc đó, bạn đã yêu...

Bạn luôn thích thú với một Email ngắn ngủn từ người ấy mà lờ đi những email thật dài của nhiều người khác. Lúc đó, bạn đã yêu...

Khi bạn thấy mình không thể xóa đi tất cả những mẩu tin trong Inbox hay trong Send Items chỉ bởi vì một email từ người ấy.Lúc đó, bạn đã yêu...

Khi bạn có một cặp vé đi xem phim. Điều đầu tiên bạn nghĩ đến là sẽ cùng đi với người ấy. Lúc đó, bạn đã yêu...

Bạn luôn tự nhủ rằng "người ấy chỉ là bạn thôi" nhưng bạn nhận ra mình không tránh khỏi sự thu hút của người ấy. Lúc đó, bạn đã yêu...

Khi bạn đọc những dòng chữ này, nếu có ai đó xuất hiện trong đầu bạn.Lúc đó, bạn đã yêu ... và đã yêu người ấy...

Tiền ko là gì???


Trong cuộc sống có nhiều thứ quan trọng hơn là tiền ví dụ như là hoá đơn tính tiền hay số thẻ tín dụng chẳng hạn. Tuy nhiên, dù ta có hài hước thế nào thì giá trị của tiền vẫn là như thế, chẳng thể đổi thay. Bởi cớ ấy mà anh đã hốt hoảng giật mình khi nghe em tuyên bố một câu xanh rờn như đám mạ non: "Tiền chẳng là cái gì cả. Em không cần tiền".



Này em, hãy bình tỉnh nhìn nhận lại thử xem phải chăng tiền thực sự chẳng là gì và em không hề cần nó? Nếu em gật đầu, xin cho anh hỏi thế ngày ngày em đã dùng gì để uống café, sắm mỹ phẩm và những bộ cánh mà ai cũng biết giá của chúng cao hơn nhiều so với cả tháng lương của một công chức như anh. Nếu em chẳng cần tiền, hà tất em phải ngửa tay nhận tiền của bố mẹ? Xin em, đừng phản biện vội! Để anh kể câu chuyện này em nghe.

Chuyện kể rằng có một gia đình nọ khá neo đơn. Sau một đời vất vả, chắt chiu, hai cụ già tích góp được một gia sản kha khá mong để lại cho con. Chỉ có điều cụ ông e rằng đứa con không biết tiêu tiền sớm muộn cũng sẽ phung phí hết số tài sản ấy. Ông buộc đứa con phải đi làm nếu muốn nhận di sản thừa kế ông để lại. Nhưng vì thương, người mẹ lần nào cũng dúi tiền cho đứa con trai. Hai lần đầu, sau khi tiêu sạch tiền mẹ cho, anh con trai mang ít bạc lẻ về nhà trình cha, bảo rằng mình làm được, và thản nhiên nhìn người cha vứt chỗ tiền ấy xuống ruộng, xuống sông. Đến lần thứ ba, cũng sau khi tiêu sạch cả tiền, anh đói nhưng không dám quay về nhà, đành phải lang thang xin ăn. Để có được một bữa cơm, anh phải còng lưng tát nước. Chén cơm chan đầy nước mắt khi anh chợt hiểu ra giá trị của lao động. Anh chăm lo làm việc, dành dụm được một ít tiền, anh mang về cho cha mẹ khi hai cụ đã già. Và lần này thì thay vì thản nhiên, anh không ngần ngại cho tay vào lò than hồng nhặt lại những đồng tiền anh đã cực khổ mang về đã bị cha anh ném vào đó.

Vì sao thế em? Vì sao cũng chỉ là tiền mà hai lần đầu chàng trai vẫn thản nhiên mà lần sau lại dám liều mình như thế? Câu trả lời, anh đoán là em biết: Bởi vì chỗ tiền sau là công sức lao động của anh ta. Anh không ngạc nhiên khi em coi khinh giá trị của đồng tiền nhưng anh khó mà không đau lòng trước thái độ ấy. Em vốn được sinh ra trong điều kiện vật chất đủ đầy và bất cứ khi nào cần tiền em đều có đủ, thậm chí có dư nên nếu như có một lúc nào đó em cho rằng tiền là cái... tự nhiên có, tự nhiên nằm trong túi để em chi dùng thì anh cũng sẽ không xem đó là chuyện lạ. Nhưng em ơi, có bao giờ em thử nghĩ xem để có số tiền ấy người ta đã hoặc sẽ phải trả giá như thế nào? Nếu bây giờ anh để đề nghị em tự mình kiếm tiền để sắm một chai nước hoa cho riêng em thì liệu em có thực hiện nổi thách đố ấy chăng?

Hay thôi cũng được! Nếu thách thức ấy là quá lớn, anh sẽ dẫn em đi dạo một vòng nhé, chịu không? Em nhìn thấy không, kia là những em bé bán vé số, đánh giày, bán báo.. đang lê đôi bàn chân nhỏ bé của mình trên khắp nẻo đường phố thị. Em có biết để có được số tiền nhỏ nhoi ấy các em đã phải đi qua bao nhiêu con đường, bao nhiêu dãy phố rồi không? Và trên dặm trường mưu sinh kia, em có biết các em ấy đã phải gánh chịu bao nhiêu điều tủi nhục? Chắc là em không biết bởi trong em chưa từng có ý niệm gì về hai chữ mưu sinh mà, phải không? Anh đặt một giả thiết hơi u ám mà thật lòng anh không hề muốn nó xảy ra. Nếu chẳng may một ngày nào đó nguồn tài chính từ bố mẹ em bị cắt, em sẽ làm gì? Em sẽ lao đao cũng như một quốc gia nghèo bị cắt nguồn viện trợ vậy thôi. Và đến lúc cùng, chuyện gì sẽ xảy ra liệu em có lường trước được?

Tiền chẳng là gì cả. Cũng đúng! Nó là một tên đầy tớ tốt và là một ông chủ tồi. Tiền chẳng là gì nên nếu được, em hãy thử mang hết số tiền em có ủng hộ quỹ từ thiện đi. Hay là sắm một ít dụng cụ học tập, sách vở cho những đứa em nghèo đang học ở lớp tình thương chẳng hạn. Kìa, sao em nhăn mặt? Em không làm được chuyện đó à? Nếu vậy thì em ơi, câu nói em không cần tiền thiết nghĩ chẳng đúng lắm đâu em nhỉ. Đời sống hiện đại, không ít bạn trẻ có suy nghĩ giống như em. Cũng không sao nếu như em không phát triển nó thành cả một thái độ. Hãy thư thả, chờ đến ngày mai, khi trưởng thành hơn, em sẽ học được cách xác định lại nhiều quan điểm mà em cho là đúng bây giờ.

Trong cuộc sống có những thứ quan trọng hơn là tiền ví dụ như làm sao để có tiền hay dùng tiền như thế nào cho hợp lý chẳng hạn. Nếu như em chưa biết giá trị của đồng tiền, xin em đừng bao giờ nói câu: "Tiền chẳng là gì cả". Và nếu em chưa kiếm ra tiền, đừng nói với anh rằng em không cần nó. Nó chẳng trực tiếp làm cho em hạnh phúc, nhưng bằng cách tạo ra nó và sử dụng nó hợp lý, em sẽ tìm thấy hạnh phúc. Đâu đó quanh em mà thôi.

Lời tỏ tình ngày ấy


Tôi đã vào tuổi 40, nếu tính từ tuổi được Luật Hôn nhân và Gia đình quy định được phép lấy chồng thì 22 năm tôi chẳng có mảnh tình vắt vai...

Chắc các bạn nghĩ tôi là một cô gái xấu xí, nếu không thì chắc quá kênh kiệu hoặc là một cô gái không dịu dàng, thùy mị, nết na chăng?


Không, không phải như thế. Tôi là một cô gái nông thôn nhưng so với các bạn cùng trang lứa tôi cũng chẳng đến nỗi nào.

Đến tuổi 18, tôi là niềm ước ao của các bà mẹ có con trai. Nhiều bà thân cận với mẹ tôi từ thời con gái không ít lần nhỏ to: “Bà chị để con Hà cho con trai tôi nhé”. Còn cánh con trai khi gặp tôi thì chẳng giấu được nụ cười thân thiện và thái độ săn đón.

Rồi tuổi 19-20 qua đi, đến tuổi 21 - cái tuổi ở quê tôi, con gái đa phần đã có “gông đeo cổ”, nhưng tôi vẫn chẳng nhận được lời yêu nào. Thế rồi đột nhiên anh Dũng ở làng bên cạnh tìm đến. Anh ngồi chơi, nói chuyện với bố mẹ tôi rất có duyên.

Nhưng khi chỉ còn hai đứa, anh cứ loanh quanh như một con kiến chạy xung quanh miệng bát, không phá được lối ra, anh cứ một câu mòn sáo: “Hôm nay Hà làm gì? Công việc vất vả lắm nhỉ? Đau lưng lắm phải không?”. Và khi kẻng an ninh báo 10 giờ tối, anh nhỏ nhẹ: “Tôi về Hà nhé”.

Tôi biết anh yêu tôi và tôi chờ đợi lời tỏ tình của anh.

Một tuần, hai tuần tối nào anh cũng đến chơi nhưng vẫn không vượt được cái vòng tròn quái ác. Rồi một tối của tuần thứ ba anh ngồi xuống ghế mà cứ nhấp nha, nhấp nhổm.

Và có dễ đến lần thứ mười anh nói như ngắt quãng: “Hà…Hà, Hà ra ngoài… Tôi… tôi bảo… bảo cái… cái này. Ra đến đầu ngõ, anh cứ Hà ạ, Hà ạ, rồi lại Hà ạ”.

Tôi vừa buồn cười, vừa sốt ruột. Em vẫn nghe anh đây. Và tự dưng anh nói một hơi, rất nhanh như chẳng cần dấu chấm phẩy gì hết: “Hà có yêu tôi không? Yêu thì cứ nói thẳng là yêu mà không yêu thì nói là không”.

Nói thật, tôi bị choáng trước cái “mệnh lệnh” này. Tôi đứng lặng tới năm, bẩy phút mới trấn tĩnh được- chẳng lẽ đây lại là lời ngọt ngào mà tôi từng chờ đợi hay sao?

Người ta yêu nhau bằng lời “Dùi đục chấm nước mắm” như thế này à? Tôi không tự trả lời được và tôi cũng không thể trả lời anh.

Tôi khẽ khàng, tình cảm: “Anh làm em bất ngờ quá, để em suy nghĩ đã. Chưa nghe tôi nói hết câu, anh đã đạp chân chống xe, nhẩy vội lên yên, đạp vội, phóng vụt vào trong màn tối như một kẻ chạy trốn.

Rồi từ ấy tôi không được gặp lại anh. Một vài lần trông thấy tôi nhưng anh tránh mặt. Và một năm sau tôi nhận được tin anh lấy một cô gái qua mối mai của người chị họ.

Ngày tháng qua đi, các bạn trai vẫn đến chơi, nhưng mỗi lần nhận được lời hẹn hò, tôi chỉ lặng lẽ cười, coi như chưa nghe thấy gì. Tôi sợ phải gặp lại “lời tỏ tình mệnh lệnh”, tôi vẫn chẳng có ai…

Câu chuyện làm hàng tỉ người phải rơi lệ !


"Con đã từng đến trong đời này, và con rất ngoan!" - Đấy là lời nói cuối cùng của một em bé tám tuổi, và được khắc lại trên bia mộ em.

"Con đã từng đi qua cuộc đời này! Và con rất ngoan!"
Cô bé Xa Diễm tám tuổi, đôi mắt đen lóng lánh và một trái tim thơ ngây non nớt, Xa Diễm mồ côi, cô bé chỉ sống trên đời vẻn vẹn 8 năm, câu cuối cùng cô nói là một lời thanh minh non nớt: "Con đã từng được sống! Và con rất ngoan!". Xa Diễm hy vọng được chết vào mùa thu. Thân thể gầy gò của em giống một bông hoa nở theo mùa. Khi hoa vàng nở khắp mặt đất và những chiếc lá rơi chao liệng khắp nơi, em sẽ thấy cả những đàn nhạn di cư bay ngang trời xa.


Em tự nguyện bỏ điều trị, và dùng toàn bộ 540 nghìn Nhân dân tệ (gần 1,1 tỷ đồng tiền VN) để chia thành 7 phần, mang sinh mệnh chính mình chia ra thành những phần bánh hy vọng tặng cho bảy người bạn nhỏ đang chiến đấu giữa lằn ranh của sự sống và cái chết khác.

"Tôi tình nguyện từ bỏ điều trị"

Xa Diễm không biết ai là cha đẻ của mình, em chỉ có "cha" là người thu nhận em về nuôi nấng.

Ngày 30/11/1996 (20/10 âm lịch), "cha" Xa Sĩ Hữu phát hiện một hài nhi mới sinh bị vứt bỏ đang thoi thóp và lạnh toát trong đống cỏ bên chân một cây cầu nhỏ ở thị trấn Vĩnh Hưng, ngực hài nhi cài một mẩu giấy nhỏ, chỉ ghi vắn tắt "20 tháng 10, 12 giờ đêm".

Khi đó, cha Xa Sĩ Hữu tròn 30 tuổi, nhà ở tổ 2, thôn Vân Nha, thị trấn Tam Tinh, huyện Song Lưu, tỉnh Tứ Xuyên. Vì nhà nghèo quá, không cưới được vợ, nếu cha nhận nuôi thêm đứa trẻ này, có lẽ càng chẳng báo giờ có cô nào chịu lấy cha nữa. Vì vậy, nhìn đứa trẻ còi như con mèo bé vừa khóc vừa ngáp ngáp thút thít, Xa Sĩ Hữu mấy lần nhặt lên rồi lại đặt xuống, bỏ đi rồi lại ngoái lại nhìn, đứa bé thân mình đầy bùn đất lạnh, tiếng khóc yếu ớt, nếu không ai cứu, chả mấy mà đứt sinh mệnh! Cắn răng, anh ôm đứa bé lên lần nữa, thở dài nói: "Thôi thì tao ăn gì, mày ăn nấy!".
Hình ảnh

Xa Sĩ Hữu đặt tên cho đứa bé là Xa Diễm, vì bé sinh ra vào mùa thu, đúng mùa thu hoạch mùa màng hoa trái đủ đầy. Đàn ông một mình làm bố, không có sữa mẹ, cũng không có tiền mua sữa bột, đành bón con những thìa cháo hoa. Vì thế, Xa Diễm từ nhỏ đã còi cọc, yếu đuối, lắm bệnh, nhưng là một đứa trẻ vô cùng ngoan và hiểu biết. Xuân đi xuân lại, Xa Diễm như bông hoa nhỏ trên dây Khổ Đằng, lớn khôn dần, vô cùng thông minh và ngoan ngoãn.

Hàng xóm đều nói, những đứa trẻ bị bỏ rơi được nhặt về nuôi, bao giờ trí óc cũng khôn ngoan thông minh hơn người. Và mọi người đều yêu Xa Diễm. Dù em từ nhỏ đã hay bệnh tật liên miên, nhưng trong sự nâng niu xót thương của cha, em cũng lớn lên dần.

Những đứa trẻ số phận đau khổ thường khác người. Từ lúc 5 tuổi, em rất biết ý thức giúp cha làm việc nhà, giặt giũ quần áo, nấu cơm, cắt cỏ em đều biết làm thành thạo. Em biết thân phận mình không được như những đứa trẻ con nhà người khác, trẻ con hàng xóm có bố có mẹ, nhà mình chỉ có cha. Gia đình nhỏ này do hai bố con lụi hụi chống đỡ xây đắp, em cần phải thật ngoan thật ngoan, không để cha lo lắng thêm chút nào, hoặc giận em một lần nào.

Vào học lớp Một, Xa Diễm biết mình phải cố gắng. Em xếp thứ Nhất trong lớp, làm người cha mù chữ của mình cũng mở mày mở mặt với làng xóm. Em chưa bao giờ để cha phải thất vọng. Em hát cho cha nghe, kể những chuyện vui vẻ ở trường cho cha nghe, những phiếu bé ngoan hay hoa điểm tốt em đều dán lên vách tường. Đôi khi em bướng bỉnh ra những đề bài khó để bắt cha phải giải được... Mỗi lúc nhìn thấy cha cười, em đều vui sướng.

Dù con không có mẹ, nhưng con có thể sống vui vẻ cùng cha, đó là hạnh phúc!
Hình ảnh

Lần đầu tiên trong đời được uống sữa, ảnh chụp sau khi Xa Diễm quay lại bệnh viện với số tiền được quyên góp giúp đỡ.

Tháng 5/2005, Xa Diễm thường bị chảy máu cam. Một buổi sáng ngủ dậy định rửa mặt, đột ngột em phát hiện cả chậu nước rửa mặt đã biến thành màu hồng. Nhìn kỹ, là máu mũi đang nhỏ giọt xuống, không cầm máu được. Không còn cách nào khác, Xa Sĩ Hữu mang con đi tiêm ở bệnh xá địa phương, nhưng không ngờ, một vết mũi tiêm bé tí xíu cũng chảy máu mãi không ngừng. Trên đùi Xa Diễm cũng xuất hiện nhiều "Vết châm kim đỏ". Bác sĩ nói, "Mau lên bệnh viện khám ngay!", đến được bệnh viện Thành Đô, đúng lúc bệnh viện đang đông người cấp cứu, Xa Diễm không lấy được số thứ tự xếp hàng khám. Xa Diễm ngồi một mình ngoài ghế dài, tay bịt mũi, hai đường máu chảy thành hàng dọc từ mũi xuống, nhuộm hồng cả nền nhà, cha em cảm thấy ngại ngùng, chỉ biết lấy cái bô đựng nước tiểu để hứng máu, chỉ mười phút, cái bô đã lưng nửa.

Bác sĩ phát hiện ra, vội cuống quýt ôm Xa Diễm đi khám. Sau khi kiểm tra, bác sĩ ngay lập tức viết đơn Thông báo khẩn cấp bệnh tình của em. Xa Diễm mắc bệnh máu trắng (Bạch cầu cấp - acute leucimia).

Chi phí điều trị căn bệnh này vô cùng đắt đỏ, thông thường điều trị cơ bản đã cần 300 nghìn Nhân dân tệ (tương đương 600 triệu VND), Xa Sĩ Hữu choáng váng.

Nhìn con gái nằm trên giường bệnh, ông không thể chần chừ suy nghĩ nữa, ông chỉ có một ý nghĩ: Cứu con!
Hình ảnh

Vay khắp bạn bè họ hàng, chạy đông chạy tây tiền chỉ như muối bỏ biển, so với số 300 nghìn tệ cần có sao xa vời. Ông quyết định bán cái duy nhất có thể ra tiền là căn nhà xây bằng gạch mộc, gạch chưa **** của mình. Nhưng nhà thì quá rách nát, lúc đó không thể tìm ra ai muốn mua nó.

Nhìn gương mặt gầy gò xơ xác và đôi mắt u uất của cha, Xa Diễm có một cảm giác đau xót. Một lần, Xa Diễm kéo tay cha lại, chưa nói nhưng nước mắt đã trào ra: "Cha ơi, con muốn được chết..."

Đôi mắt Xa Sĩ Hữu kinh ngạc nhìn con gái: "Con mới 8 tuổi thôi, vì sao con lại muốn chết?"

"Con chỉ là đứa bé bị bỏ rơi nhặt về, ai cũng bảo số con bạc bẽo, giờ bệnh này không chữa được, cha cho con ra viện đi..."

Ngày 18/5, bệnh nhân tám tuổi Xa Diễm thay mặt người cha mù chữ, tự ký rành rọt tên vào trong cuốn bệnh án của chính mình: "Tự nguyện từ bỏ chữa trị cho Xa Diễm".


Hình ảnh

"Em tự nguyện từ bỏ!"

Đứa trẻ tám tuổi tự lo hậu sự:

"Hôm đó về nhà, một đứa trẻ từ nhỏ đến lớn chưa từng vòi vĩnh cha bất cứ điều gì, đã đòi cha hai yêu cầu: Em muốn có một tấm áo mới, và em muốn được chụp một bức ảnh. Em giải thích cho cha: "Sau này, khi con không còn nữa, nếu cha nhớ con, cha có thể nhìn con ở trong ảnh".

Ngày hôm sau, cha Xa Sĩ Hữu nhờ người cô đi cùng đưa cháu lên thị trấn, tiêu hết 30 tệ (60.000 VNĐ) mua một bộ quần áo mới, Xa Diễm tự mình chọn một chiếc quần cộc màu hồng phấn, người cô chọn cho Xa Diễm một chiếc váy trắng chấm đỏ, nhưng khi mặc thử Xa Diễm mặc thử, thấy tiếc rẻ nên lại cởi ra. Ba người đi đến tiệm chụp ảnh, Xa Diễm mặc bộ đồ màu hồng mới tinh, ngón tay đưa ra hình chữ V, cố gắng mỉm cười, nhưng cuối cùng cũng không kìm được để nước mắt chảy ra.

Em đã không thể đến trường nữa, em xách cái cặp đứng trên con đường nhỏ đầu làng, mắt ươn ướt.

Nếu không có một phóng viên tên là Truyền Diễm của tờ "Thành Đô buổi chiều", thì chắc Xa Diễm sẽ chỉ như một phiến lá cây khô rụng xuống, lẳng lặng bị cuốn đi theo gió.

Cô phóng viên này sau khi biết tin từ bệnh viện, đã viết một bài báo, kể lại toàn bộ câu chuyện của Xa Diễm. Sau khi bài báo "Đứa trẻ 8 tuổi tự lo hậu sự" được đăng, cả thành phố Thành Đô đều bị cảm động, cả mạng Internet toàn Trung Quốc cũng cảm động, có một phong trào lan truyền trên khắp Trung Quốc, trong cả đời sống thật của thế giới người Hoa lẫn trên mạng ảo, những người có lòng tốt bắt đầu quyên góp để cứu sinh mệnh mong manh của cô bé. Trong vòng mười ngày, con số quyên góp từ toàn thể người Hoa đã lên tới 560 nghìn Nhân dân tệ, đủ để chi phí phẫu thuật, và hy vọng cuộc sống của Xa Diễm lại được thổi bùng lên từ bao nhiêu trái tim nhân ái. Sau khi tuyên bố kết thúc quyên góp, vẫn còn nhiều khoản tiền chuyển về tài khoản quyên góp. Các bác sĩ cũng cố sức, dốc hết sức lực và tài năng chuyên môn để cứu chữa cho Xa Diễm, tất cả hàng triệu người đều hy vọng thành công.
Trên internet, nhiều lời nhắn gửi: "Xa Diễm, cô bé yêu quý của tôi, tôi hy vọng em sớm mạnh khoẻ rời bệnh viện, tôi cầu chúc cho em quay lại trường học, tôi mong mỏi em bình an lớn lên, tôi khao khát tôi sẽ được vui sướng tiễn em về nhà chồng..."

Ngày 21/6, Xa Diễm, cô bé đã từ bỏ trị liệu quay về nhà chờ thần Chết, đã lại được đưa về Thành Đô, vào bệnh viện Nhi. Tiền có rồi, sinh mệnh mỏng manh có hy vọng và có lý do để tiếp tục được sống.


Hình ảnh

Nhập viện lần thứ hai sau khi có tiền quyên góp, trong bộ quần áo mới cuối cùng

Xa Diễm chịu đựng đợt hoá trị khó chịu. Trong cửa kính, Xa Diễm nằm trên giường truyền dịch, đầu giường đặt một chiếc ghế, ghế để một cái âu nhựa, thỉnh thoảng em quay người sang đó nôn. Sự kiên cường cửa đứa bé khiến người lớn cũng kinh ngạc. Bác sĩ Từ Minh, người điều trị chính cho em giải thích, giai đoạn hoá trị, đường ruột và dạ dầy sẽ phản ứng kích liệt, thời gian đầu mới hoá trị, mỗi lần Xa Diệm nôn đều nhiều, nửa âu, nhưng đến "ho" một tiếng cũng không. Trong lúc kiểm tra tuỷ xương khi nhập viện, mũi tiêm đâm từ ngực, em "không khóc, không kêu la, cũng không chảy nước mắt, đến động đậy cũng không dám".

Từ khi ra đời cho tới lúc chết, em không có được một chút xíu tình yêu của mẹ. Khi bác sĩ Từ Minh đề nghị: "Xa Diễm, làm con gái bác đi!" mắt em sáng rực lên, rồi nước mắt tuôn xuống xối xả. Ngày hôm sau, khi bác sĩ đến đầu giường bệnh, Xa Diễm bẽn lẽn gọi: "Mẹ!". Bác sĩ lặng đi một chút, rồi từ từ mỉm cười, ngọt ngào đáp lại: "Con gái, ngoan lắm!"

Tất cả mọi người đều chờ đợi một phép lạ, tất cả đều hy vọng giây phút Xa Diễm được trở về với cuộc sống. Rất nhiều người từ thành phố vào bệnh viện thăm em, trên mạng nhiều người hỏi thăm em, số mệnh của Xa Diễm làm mạng Internet xa lạ trở nên đầy ắp ánh sáng.

Trong phòng bệnh đầy hoa và trái cây, tràn đầy hương thơm.
Hình ảnh

Sau khi Xa Diễm mất, ông bố cũng không giữ lại đồng quyên góp nào

Hai tháng hoá trị, Xa Diễm qua được chín cửa "Quỷ môn quan", sốc nhiễm trùng, bệnh bại huyết septicemia, tan máu, xuất huyết ồ ạt đường tiêu hoá... lần nào cũng "hung hoá cát". Những liệu trình đều do các bác sĩ huyết học Nhi hàng đầu của tỉnh và Trung Quốc chuẩn đoán quyết định, hiệu quả rất khả quan. Bệnh máu trắng căn bản đã được khống chế. Tất cả đang chờ tin Xa Diễm lành bệnh.

Nhưng những bệnh tật đi theo những tác dụng phụ của hoá chất trị liệu rất đáng sợ. Và so với hầu hết những đứa trẻ bị bệnh máu trắng khác, thể chất Xa Diễm rất yếu ớt. Sau đợt phẫu thuật, sức khoẻ Xa Diễm càng kém.

Buổi sáng ngày 20/8, em hỏi phóng viên Truyền Diễm: "Dì ơi, xin dì cho con biết, vì sao mọi người quyên góp tiền cho con?"

"Bởi vì họ đều có lòng tốt!"

"Dì ơi, con cũng làm người tốt."

"Bản thân con đã là một người tốt. Những người tốt sẽ giúp đỡ nhau, mới làm nên những điều càng thiện lương."

Xa Diễm móc từ dưới gối ra một cuốn vở bài tập, đưa cho Truyền Diễm: "Dì ơi, đây là di chúc của con..."

Phóng viên Truyền Diễm kinh ngạc, vội vã mở vở ra, quả nhiên là những việc Xa Diễm thu xếp hậu sự. Đây là một đứa trẻ tám tuổi sắp về cõi chết, nằm bò trên giường bệnh dùng bút chì nắn nót viết ba trang "Di chúc". Vì em còn nhỏ quá, còn nhiều chữ Hán chưa học nên chưa viết được hết, còn có những chữ viết sai. Xem có thể biết em không thể viết một mạch bức thư này, mà viết sáu đoạn. Mở đầu là "Dì Truyền Diễm", kết thúc là "Tạm biệt dì Truyền Diễm". Suốt cả bức thư, chữ "Dì Truyền Diễm" xuất hiện 7 lần, và 9 lần gọi tắt là Dì. Phía sau 16 chữ xưng hô này, tất cả là những điều "nhờ vả dì làm hộ" khi em lìa đời. Và còn cả lời muốn qua phóng viên "cảm ơn" và "tạm biệt" với cả thế giới.

"Tạm biệt dì, chúng ta sẽ gặp nhau trong mơ. Dì Truyền Diễm, nhà cha con sắp sập rồi. Cha đừng buồn, xin cha cũng đừng nhảy lầu. Dì Truyền Diễm xin dì trông coi bố con. Dì ơi, cái tiền của con cho trường con một ít ít, cảm ơn dì chuyển lời cảm tạ tới Hội trưởng Hội Hồng thập tự. Con chết xong, mang hết chỗ tiền còn lại chia ra cho những người mắc bệnh giống con, giúp họ đỡ bị bệnh hơn..."

Bức di chúc làm Truyền Diễm giàn giụa nước mắt, khóc không thành tiếng.

Con đã từng được sống, con rất ngoan
Ngày 22/8, vì đường tiêu hoá xuất huyết, dường như suốt một tháng trời Xa Diễm không được ăn mà chỉ sống bằng dịch truyền. Và lần đầu tiên em "ăn vụng", em bẻ một mẩu nhỏ mì ăn liền khô bỏ vào mồm. Ngay lập tức đường ruột của em xuất huyết nghiêm trọng, bác sĩ y tá khẩn cấp truyền máu, truyền dịch cho em...

Nhìn Xa Diễm đau bụng lăn lộn, bác sĩ và y tá đều bật khóc. Tất cả mọi người đều muốn gánh đau cho em, nhưng, không thể làm gì được.

Tám tuổi. Xa Diễm đã thoát được cơn bệnh tật quái ác, và ra đi an lành.

Không ai chấp nhận sự thật. Phóng viên Truyền Diễm vuốt vuốt gương mặt bé xíu lạnh dần đi của cô bé, khóc không thành tiếng, gương mặt sẽ không bao giờ gọi cô là Dì nữa, cũng sẽ không bao giờ cười nữa.

Mạng Tứ Xuyên online, mạng 163 (mạng Internet nổi tiếng nhất TQ) ngập trong nước mắt, mạng Xinhuanet toàn nước mắt. "Đau lòng đến không thể thở được" sau đầu đề topic đó là hàng vạn lời nhắn cảm xúc của các công dân mạng TQ. Hoa viếng, điếu văn, một người đàn ông trung niên khẽ nói: "Con, con vốn là một thiên sứ nhỏ trên trời, con đã dang đôi cánh, thôi con cứ ngoan ngoãn bay đi..."

Ngày 26/8, tang lễ diễn ra dưới một cơn mưa nhỏ, Nhà tang lễ ở ngoại thành phía Đông của thành phố Thành Đô chật ních những người dân Thành Đô đi viếng với nước mắt rưng rưng. Họ đều là những "người cha, người mẹ" của Xa Diễm mà Xa Diễm chưa có dịp gặp mặt. Để đứa bé mới sinh ra đời đã bị vứt bỏ, đã mắc bệnh máu trắng, đã từ bỏ chữa trị, đã chết... không còn cô đơn nữa. Rất nhiều "Cha-mẹ" đội mưa tiễn theo sau chiếc quan tài bé nhỏ.

Bức ảnh trên đầu Entry trong blog Trang Hạ đã chụp bia mộ của Xa Diễm: Một bức ảnh Xa Diễm cười mím mím, tay cầm một bông hoa dại bé xíu. Mặt chính của bia chỉ ghi vỏn vẹn: " Con đã từng được sống, con rất ngoan! (1996.11.30-2005-8.22)"

Mặt sau bia có ghi vài lời đơn giản giới thiệu thân thế Xa Diễm, câu cuối cùng là: "Trong những năm Em sống, Em đã được nhận những ấm áp của con người. Xin Em yên nghỉ, thiên đường có Em nên thiên đường càng đẹp đẽ."

Theo đúng chúc thư, 540.000 Nhân dân tệ còn thừa lại chia thành những tặng vật chia cho những em bé khác bị mắc bệnh máu trắng. Bệnh viện còn ghi lại tên của 7 bệnh nhân Nhi này, Dương Tâm Lâm, Từ Lê, Hoàng Chí Cường, Lưu Linh Lộ, Trương Vũ Tiệp, Cao Kiện, Vương Kiệt. Những bệnh nhân này lớn nhất là 19 tuổi, nhỏ nhất là 2 tuổi, đều là những em gia đình quá nghèo, đang giãy dụa giữa sự sống và cái chết.

Ngày 24/9, ca phẫu thuật đầu tiên thành công dành cho bệnh nhân được nhận viện phí từ Xa Diễm, là cô bé Từ Lê ở bệnh viện Hoa Tây. Sau phẫu thuật, Từ Lê mỉm cười với gương mặt trắng xanh, nói: "Xa Diễm, hay yên nghỉ, về sau này, bia mộ của chúng tôi cũng sẽ ghi thêm một dòng như nhau: "Tôi đã từng đến trong đời này, và tôi rất ngoan

Anh ơi, em sợ....


Như những người con gái khác, em sợ trong tình yêu bị phản bội. Có thể là hôm nay bên em anh trao cho em cành hồng, những nụ hôn ngọt ngào và cả lời yêu say đắm, nhưng ngày mai bên người con gái khác rồi, anh cũng sẽ làm vậy...

Khi còn yêu nhau anh thường hỏi em rằng: Em thích gì? Em trả lời: Em thích nhiều lắm. Em thích được anh nuông chiều vì em là con gái.

Em thích chúng ta đi bộ với nhau trên những con phố dài đầy nắng, gió và lá trong mùa thu. Em thích được cùng anh đi ăn những quán chè bên đường quen thuộc. Và em thích tình yêu mình thật đẹp và trong sáng…


Anh lại hỏi em: Em ước gì? Em trả lời: Em ước tình yêu mình sẽ nên duyên với nhau.

Rồi anh hỏi: Em sợ gì? Em cười buồn mà không dám trả lời.

Bây giờ chia tay rồi em mới biết được mình sợ thật nhiều cái. Anh à, em sợ:

Như những người con gái khác em sợ trong tình yêu bị phản bội. Có thể là hôm nay bên em anh trao cho em cành hồng, những nụ hôn ngọt ngào và cả lời yêu say đắm, nhưng ngày mai bên người con gái khác rồi anh cũng sẽ như vậy.

Em sợ trong tình yêu em bị anh lừa dối. Thà là anh chia tay để em đau một lần nhưng thanh thản còn hơn đi bên em mà anh lại nhớ về ai kia.

Em sợ bước vào tình yêu như bước vào một nhà giam mà ở trong đó tâm hồn và thể xác em bị giam chặt. Không đi chơi với anh vì hôm nay em hơi mệt, anh giận dỗi.

Không làm theo những lời anh nói, anh càng giận hơn. Đi với bạn bè mà không đi với anh, anh cũng giận nốt. Mặc dầu biết rằng cả hai đều có những khoảng trời riêng.

Anh à, em sợ mỗi lần anh than vãn. Một tuần có 7 ngày, gặp nhau 3 ngày thì có đến 2 ngày anh than vãn cuộc sống này thật chán chường, mặc dù anh biết rằng trên đời này có thật nhiều cái để hưởng thụ và nhiều việc phải làm hơn là ngồi kêu ca hai chữ “chán đời” dù chưa làm được gì cho đời cả.

Anh biết không mỗi lần anh kêu ca là một lần em buồn mà không dám nói ra bởi từ trong lòng em niềm vui đã rất ít rồi và em biết rằng hình như niềm vui em mang lại cho anh còn ít hơn thế. Có phải bên em anh thấy tình yêu của mình thật đơn điệu tẻ nhạt?

Anh à! Em sợ người yêu mình vũ phu. Anh biết không? Những lúc anh say mềm là những lúc lý trí và lương tâm anh mất hết, anh mắng chửi em và nhỡ như em có cãi lại thì… Hỡi ôi!

Cả tuần em phải nghỉ học vì những vết thương bầm tím trên khuôn mặt. Lúc tỉnh rượu anh đến bên em và xin lỗi, nhưng anh ơi! Có dễ dàng tha thứ được không anh?

Anh ơi! Em sợ. Điều này em sợ nhất. Sợ những đòi hỏi quá đáng trong tình yêu. Đối với anh những nụ hôn và ôm ấp vẫn còn chưa đủ mà còn phải những cái hơn thế.

Em cương quyết từ chối và mong anh hiểu để giữ gìn sự trong sáng trong tình yêu thì anh nói: Em không thật lòng. Phải chăng trong tình yêu người con trai luôn muốn chiếm đoạt bằng được để rồi nếu có hậu quả gì thì lại “đánh bài chuồn”.

Thật buồn khi em thấy những người bạn gái của em bị như vậy và em muốn rằng người yêu em không phải là người như thế. Nhưng biết làm sao được vì có phải đó là bản chất của con trai?

Những sự sợ hãi kia đã làm em cách xa anh. Và có phải vì thế mà chúng ta chia tay?

Chân Tình Ở Đâu


Chàng trai và cô gái yêu nhau từ thời còn đi học. Cho đến khi hai người ra trường và đi làm, tình yêu của họ đã kéo dài được vài năm. Nếu nhìn từ bên ngoài, ai cũng thấy cô gái yêu chàng trai nhiều hơn anh yêu cô ấy rất nhiều. Đúng vậy.


Cô yêu anh sâu đậm và thắm thiết. Dường như cô coi anh là tài sản duy nhất đáng quý trong cuộc đời mình. Thậm chí còn quý hơn cả sinh mạng của bản thân.

Mỗi buổi sáng, cô đều thức dậy rất sớm mua đồ ăn sáng cho anh. Rồi khi trở về nhà, cô lại hâm nóng đồ ăn thật kỹ, vì sợ anh không ăn được sẽ đau bụng. Sau khi hâm nóng rồi, cô mới nhẹ nhàng gọi anh thức dậy. Còn anh, lúc nào cũng chỉ thức dậy trong cái mơ hồ khi nghe tiếng gọi của cô, vội vàng ăn sáng rồi đi làm.

Ai cũng nghĩ cô gái yêu chàng trai say đắm như vậy, vì anh mà làm nhiều như vậy, chàng trai sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và rồi tình yêu của họ sẽ đi đến đích cuối cùng là một cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng chỉ khi hoạn nạn đến, người ta mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực.

Một ngày kia, khi cô gái qua đường mua đồ ăn sáng cho chàng trai, không may đã gặp tai nạn. Lúc đó, cô sợ anh muộn giờ đi làm, nên vội băng qua đường mà không để ý. Một chiếc ôtô đâm vào khiến cô bị thương nặng. Cô gái được đưa vào bệnh viện. Ở đó, các bác sĩ cho biết cô đã vĩnh viễn mất một cánh tay.

Chàng trai khi nghe tin cô gái gặp nạn phải vào viện, anh đã rất lo lắng. Ngày đầu tiên, anh mang một bó hoa hồng đến thăm cô. Khi thấy cô nằm trên giường thiếu mất một cánh tay, khi biết cô vĩnh viễn mất đi cánh tay, anh đã cực kỳ sửng sốt. Trong cái sửng sốt ấy dường như có xen lẫn chút sợ hãi. Rồi kể từ sau ngày hôm đó, những lần anh đến thăm cô trong bệnh viện thưa dần, và cuối cùng là không còn nữa.

Còn cô gái, ngày ngày vẫn ngóng đợi người yêu vào thăm mình. Trên đầu giường bệnh của cô, vẫn cắm bó hoa hồng mà ngày đầu tiên chàng trai mua tặng. Và rồi trái tim cô cũng dần héo rũ theo năm tháng như những cánh hoa hồng kia. Đó là tình yêu sao?

Cô gái đã vì chàng trai mà hy sinh rất nhiều thứ, cho đi rất nhiều thứ, và bây giờ cô phải trả giá bằng chính sinh mạng và cuộc sống của mình. Còn chàng trai, đến một vài lời an ủi, sự quan tâm tối thiểu dành cho cô cũng không có.

Cô đã khóc rất nhiều. Cô nhớ tới lần hai người cùng xem một bức tranh hoạt hình nước ngoài. Nội dung của bức tranh rất cảm động. Giữa một rừng cánh tay của những người đàn ông đang giơ lên, một người con gái cất tiếng hỏi:

Anh có thể ôm một bó hoa đứng chờ em ở trước cổng nhà dưới trời mưa không?
Anh có thể nhận ra màu sắc chiếc áo bơi của em trong hàng trăm hàng nghìn người ở bãi biển không?
Anh có thể thản nhiên giặt đôi tất cho em trước ánh mắt của bao nhiêu người không?
Anh có thể nắm chặt tay em khi có đại nạn đến không?

Trong bức tranh hoạt họa, rừng cánh tay thưa dần bớt. Cứ sau mỗi câu hỏi, những cánh tay vơi dần. Đến cuối cùng chỉ là một khoảng không trống rỗng.

Cô gái cảm thấy trái tim mình đau buốt. Giống như có trăm nghìn mũi kim đang chích vào khiến trái tim cô nhỏ máu. Chỉ vì câu hỏi khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không thôi sao? Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại không ai làm được điều đó.

Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút gian nan trắc trở, không thể vượt qua được sóng gió cuộc đời?

Có bao nhiêu tình yêu chỉ có cầu vồng rực rỡ mà không có phong ba bão táp? Có bao nhiêu cuộc sống, chỉ có niềm vui mà không có đau khổ?

Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ "mãi mãi", nhưng đến khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình từng vun đắp?

Bên tai cô gái, vẫn còn văng vẳng câu hỏi:
"Khi đại nạn đến, anh có thể, nắm chặt tay em không?"

Tôi từng chứng kiến cảnh một người vừa vào bệnh viện trong trạng thái nguy kịch và ngay sau đó chủ nhà đã kiếm cách để không cho người đó ở lại nhà mình nữa. Điều này khiến tôi ngạc nhiên vô cùng. Tôi chưa từng thấy những điều như vậy vì tôi biết rằng người bệnh kia sống rất tốt với người xung quanh. Nhưng rồi tôi tự nhủ: Thế gian mà! Có điều gì phải ngạc nhiên đâu.

Chúa thì không như vậy. Bản tính con người có nhiều điều xấu xa và luôn phạm lỗi lầm, coi thường tình yêu của Chúa nhưng Chúa vẫn yêu họ.

Kinh thánh chép: Nguyện nguồn mạch con được phước
Con hãy lấy làm vui thích nơi vợ con cưới buổi đang thì (Châm ngôn 5: 18)

Trong lễ cưới bao giờ các vị mục sư cũng hỏi câu: Anh hay chị có hứa sẽ ở với nhau dù giàu sang hay nghèo khó, khoẻ mạnh hay đau yếu không? Tôi rất thích những câu hỏi này. Chắc chắn, hứa là một điều dễ dàng, còn thực hiện điều đó không phải dễ. Và để làm được điều này, hai người đến với nhau phải có mong muốn "giúp nhau" hay chính là chăm sóc và mang lại hạnh phúc cho nhau.

Người đàn ông, với sức mạnh Chúa ban như là bờ vai để phụ nữ cần đến mỗi khi họ ngã. Hãy yêu và bảo vệ vợ mình như lời Chúa nói: "Hỡi người làm chồng, hãy tỏ điều khôn ngoan ra trong sự ăn ở với vợ mình" (I Phi-e-rơ 3:7) vì "hơi sống của Đức Chúa Trời dẫu có dư dật, chỉ làm nên một người mà thôi".

Vậy, khi đại nạn đến, anh có thể nắm chặt tay em không?
Vâng! Khi đại nạn đến anh sẽ nắm chặt tay em.

Hoài niệm về cuộc sống


.. Lúc bé, tưởng cười là vui, bây giờ nghĩ lại, có những giọt nước nước mắt còn vui hơn cả một trận cười.

Lúc bé, tưởng đông bạn là hay, bây giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình.
Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, chỉ đến ở những chỗ không người, đến giờ mới hiểu, lúc bên nhau, sự ấm áp mới thật mong manh, mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế. Lúc bé, tưởng yêu là tất cả, là mọi thứ, lớn rồi mới biết sau yêu còn có chia tay”.
Không biết các bạn cảm nhận thế nào chứ riêng với tôi, nó ý nghĩa và gần gũi lắm.
Lúc bé, thấy mọi người khóc, cứ nghĩ chắc họ đang buồn lắm đây và rất cần sự chia sẻ của những người xung quanh. Giờ mới biết họ khóc được là tự họ đã giải thoát được nỗi buồn cho chính mình. Và buồn nhất vẫn là không thể khóc được.
Có thể là vì chúng ta không còn nước mắt để khóc hoặc là nỗi buồn đó không đáng để chúng ta phải khóc.
Lý do làm tôi buồn mà vẫn không thể khóc là lý do thứ hai. Tôi đã từng có một tình yêu thật đẹp với một người mà tôi nghĩ là không hoàn hảo, nhưng đối với tôi điều đó không quan trọng, bởi vì chúng ta không ai là hoàn hảo cả.
Tôi yêu cái hoàn hảo và cả cái không hoàn hảo của người tôi yêu. Tình yêu của chúng tôi thật đẹp và chúng tôi đã từng mơ đến một tương lai xa, một ngôi nhà nhỏ xinh, những đứa con xinh xắn, nhưng mơ ước vẫn chỉ là ước mơ, dù có đẹp đến đâu thì tất cả cũng sẽ sụp đổ vì trong tình yêu không có chỗ cho sự lừa dối.
Tôi đã rất muốn khóc, khóc thật nhiều nhưng không hiểu sao lại không thể. Điều duy nhất đọng lại trong tôi lúc này là tôi đã rất buồn, trống rỗng nhưng lại tỉnh táo một cách lạ thường. Nước mắt của tôi đã không phản bội lại tôi, nó đã không rơi một cách vô nghĩa.
Nỗi buồn đầu tiên lớn nhất trong đời tôi là như thế đó, các bạn ạ. Lúc bé, thấy mọi người cười, cứ nghĩ chắc họ đang rất vui và hạnh phúc.
Giờ mới biết, trong những nụ cười hạnh phúc đó, còn có những nụ cười xót xa. Tôi đã từng cười rất hạnh phúc khi luôn đứng trong top five của lớp, khi được đi chơi cùng bạn bè, khi mang lại niềm vui cho người khác.
Tôi cũng đã từng khóc rất hạnh phúc khi gia đình tôi vượt qua được những thử thách của cuộc đời để tiếp tục cuộc sống, khi tiễn một người bạn ra nước ngoài học vì bạn tôi sẽ lại quay về với một tương lai thật xán lạn, khi một việc làm nhỏ của tôi đem lại niềm tin cho người khác… Nhưng cũng đã từng cười trong xót xa khi vô tình nghe được câu chuyện của một người bạn thân thiết mà mình hết mực tin tưởng với người khác vì nhờ câu chuyện của người bạn ấy mà mình biết mình có nhiều khuyết điểm đến như vậy, và khi tình cờ nhìn thấy người mà mình hết mực yêu thương, tin tưởng tay trong tay với một người quen của mình. Nếu là bạn, bạn sẽ làm gì khi phải đối mặt nhau trong tình huống không mong muốn như vậy... Còn tôi, tôi đã cười với hai người họ và tiếp tục bước đi, và sau đó đã đi ra khỏi cuộc đời của người mà tôi đã hết mực yêu thương, mặc dù người đó đã xin tôi tha thứ rất nhiều.
Quan điểm của tôi là “Người ta đã lừa dối mình một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Thà đau một lần mà thanh thản”. Tôi đã cười trong xót xa như thế đó, các bạn ạ.
Lúc bé, tưởng đông bạn là hay, giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình. Câu này thì không đúng với tôi lắm. Ngay từ bé tôi đã có rất nhiều bạn, và đến giờ họ vẫn là những người bạn rất tốt của tôi, tuy thỉnh thoảng cũng làm tôi buồn phiền một chút, nhưng chẳng ai là hoàn hảo cả, tôi cũng vậy.
Tôi không một mình, bởi tôi vẫn có những người bạn rất tốt ở bên mình. Lúc bé, xem chương trình ti vi, thấy người ta sống ở những nơi hoang vu, hẻo lánh, cứ nghĩ là người ta thật cô đơn. Giờ mới biết thật ra cô đơn rất gần ta, chứ không chỉ tồn tại ở những nơi xa xôi hẻo lánh đó. Tình yêu cũng vậy đó các bạn ạ, nó mang đến cho ta nhiều niềm vui, niềm hạnh phúc, nhưng nỗi buồn và sự cô đơn cũng không ít.
Tôi cũng vậy, khi được ở bên người tôi yêu, tôi rất hạnh phúc, tôi có cảm giác như cuộc sống thật quá ưu ái đối với tôi. Nhưng sao tôi vẫn có một cảm giác gì đó rất mong manh, dễ vỡ. Yêu nhau đã khó, giữ được tình yêu đó còn khó hơn.
Tôi chẳng biết tình cảm của chúng tôi có đủ lớn để có thể vượt qua tất cả mọi thử thách để tình yêu của chúng tôi đẹp mãi, đẹp mãi như những lúc này không... Thế đấy các bạn ạ, ở bên người tôi yêu nhưng tôi vẫn cảm thấy mình rất cô đơn, vì có những nỗi lòng, những suy nghĩ mà tôi chẳng thể nào chia sẻ được.
Lúc bé, tôi còn quá nhỏ để hiểu tình yêu là gì, nhưng tôi cảm nhận được dường như người ta cười nhiều hơn, đẹp hơn khi yêu.
Thấy các anh chị vui vẻ cười đùa, tay trong tay nhau cùng dạo phố, cùng nhau chia sẻ những niềm vui, những nỗi buồn và cùng nhau vượt qua những thử thách khó khăn trong cuộc sống, tôi nghĩ họ thật sự là những người hạnh phúc.
Tình yêu của họ sẽ chẳng gì có thể chia cắt được và nó sẽ còn đẹp hơn nếu được kết thúc bằng một đám cưới và sống trọn đời bên nhau.
Thế nhưng, cuộc sống vốn không trọn vẹn, không phải những người yêu nhau đều đến được với nhau.
Vốn dĩ chẳng có gì là hoàn hảo, và tình yêu cũng không ngoại lệ. Cũng như mọi người, tôi cũng đã từng nghĩ tình yêu của tôi và người tôi yêu thật đẹp và sẽ chẳng có lý do gì để chúng tôi phải chia tay.
Thế nhưng chúng tôi cũng đã chia tay và tôi cũng kịp nhận ra rằng “tình yêu đẹp thật đấy nhưng chưa phải là tất cả, vì sau tình yêu còn có chia tay”.
Thế đấy các bạn ạ, thời gian vẫn trôi, cuộc sống vẫn biến đổi từng ngày, từng giờ. Chúng ta không biết được ngày mai của chúng ta sẽ như thế nào nên chúng ta hãy cứ sống thật tốt cho ngày hôm nay, để không bao giờ phải thốt lên hai chữ “Giá mà…”.
Hãy cứ sống hết mình cho công việc, cho gia đình, cho bạn bè và cho tình yêu, rồi bạn sẽ nhận được niềm vui và hạnh phúc. Cho là nhận. Tin tôi đi!


Chiếc xe bus kế tiếp


Tình yêu giống như ai đó đang chờ xe buýt. Khi xe vừa tới, bạn nhìn lên và tự nói: "Hmm, xe đầy rồi... chẳng còn chỗ, thôi mình đợi chiếc sau vậy."


Thế là bạn bỏ qua chiếc hiện tại, ngồi chờ chiếc thứ hai.
Khi chiếc xe thứ hai tới, bạn nhìn lên và lại tự lẩm bẩm: "Xe này sao cũ thế nhỉ, tồi tàn quá!" Và bạn cũng chẳng bước lên xe, ngồi đợi chiếc tiếp theo.

Một lát sau, chiếc xe thứ ba chạy tới. Chiếc xe này không cũ, không có đông khách nhưng bạn vẫn không hài lòng: "Cái xe này không có điều hoà, thôi mình cố đợi chiếc sau".
Một lần nữa, bạn lại bỏ qua chiếc xe hiện tại và ngồi chờ chiếc kế tiếp.
Trời thì tối dần, và cũng có vẻ muộn rồi. Bạn tặc lưỡi nhảy đại lên chiếc xe buýt tiếp theo, và chẳng mấy chốc bạn phát hiện ra rằng mình chọn nhầm xe mất rồi!

Như vậy, bạn lãng phí thời gian và tiền bạc trong lúc ngồi chờ những gì bạn mong muốn! Thậm chí nếu có một chiếc xe buýt có điều hoà chạy tới, chưa chắc chiếc xe buýt này đã có thể thoả mãn được tiêu chuẩn của bạn, vì biết đâu điều hoà trên xe quá lạnh thì sao.

Các bạn thân mến, muốn mọi thứ đến với mình như là mình mong ước là một việc sai lầm.
Vì vậy, nếu bạn không cảm thấy ngại thì cứ thử nắm lấy một cơ hội xem sao. Giả sử bạn cảm thấy chiếc xe buýt không làm cho bạn hài lòng, bạn chỉ việc nhấn chiếc nút đỏ, và xuống ở bến đỗ gần nhất, đơn giản vậy thôi.
Có ai dám nói rằng cộc đời là công bằng... Việc tốt nhất mà ta có thể làm là phải tinh ý và cởi mở hơn khi quan sát. Nếu chiếc xe buýt này không hợp với bạn, hãy nhảy xuống.
Tuy nhiên bạn phải luôn luôn có những dự phòng khác để có thể dùng trên chuyến xe tiếp theo.
Nhưng đừng vội...
Tôi chắc rằng có thể bạn đã có được kinh nghiệm này từ trước. Bạn trông thấy một chiếc xe buýt chạy tới (tất nhiên là chiếc xe bạn mong muốn), bạn vẫy xe, nhưng bác tài xế lại giả vờ như không trông thấy bạn và bỏ qua bến mà bạn đang chờ.
Đơn giản là chiếc xe này không dành cho bạn rồi.
Lời cuối của câu chuyện này là, cảm giác được yêu giống như việc chờ một chiếc xe buýt mong ước.
Bạn nhảy lên một chiếc xe, tức là chấp nhận cho nó một cơ hội, và mọi việc bây giờ hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân bạn.
Nếu bạn chưa có một quyết định cụ thể, hãy ĐI BỘ. Đi bộ giống như là việc chưa sẵn sàng yêu vậy.
Mặt tốt của nó là bạn vẫn có thể chọn bất cứ chiếc xe buýt nào bạn muốn. Những người không muốn chờ đợi thêm nữa thì phải hài lòng với chiếc xe buýt mà họ đã chọn.

Còn thêm một điều nữa... đôi khi việc chọn một chiếc xe buýt quen thuộc thì tốt hơn là việc mạo hiểm chọn một chiếc xe lạ.
Nhưng tất nhiên, cuộc đời sẽ không chẳng có gì là hoàn hảo nếu như thiếu sự mạo hiểm trong đó.
Vẫn còn một chiếc xe buýt mà tôi quên không nói với bạn - chiếc xe mà bạn không hề phải đợi.
Chiếc xe này tự nó dừng lại, mời bạn lên xe và cùng bạn thực hiện cuộc hành trình hoàn hảo cho đến cuối đời.
Bạn không bao giờ thua cuộc khi yêu cả. Bạn chỉ luôn thua cuộc bởi ngập ngừng mà thôi.

Những điều phụ nữ làm ngược đàn ông


Người phụ nữ hát và khóc có một điểm chung: Phải có đàn ông nghe. Đàn ông hát cần người nghe còn khóc thì có thể lặng lẽ một mình.

Do vậy, khi thấy phụ nữ sắp khóc thì người đàn ông thông minh sẽ tránh đi để tiếng khóc không bật ra. Còn phụ nữ khi thấy người đàn ông đau khổ lại cứ xán vào để an ủi. Phụ nữ có thể khóc bất cứ lúc nào, nếu muốn. Còn đàn ông, nhiều khi muốn mà không khóc được.



Phụ nữ luôn nhớ kỹ những điều đàn ông hứa mà chưa làm được cho họ và hay quên những việc đàn ông đã làm cho mình. Vì thế, người đàn ông khôn ngoan không hứa gì với phụ nữ cả. Song khi cưa cẩm, các anh chàng lại hay hứa hươu hứa vượn, đó là sự hớ hênh của họ.

Nếu một phụ nữ thường hay lý luận thì đó là người khô khan về tình cảm. Còn đàn ông, dù khô khan hay ướt át cũng đều thích lý sự. Đây là thói quen mà phụ nữ ghét nhất ở đàn ông.

Một người đàn ông nếu hay làm những công việc của phụ nữ như bếp núc, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ... thì trong mắt phụ nữ, đó là người rất đáng yêu. Nhưng nếu một phụ nữ lại xông pha làm những công việc của đàn ông, tham gia điều hành cơ quan, quyết định thay chồng những vấn đề về kinh doanh, chính trị, nhân sự... thì đàn ông xem đó là lố bịch.

Đàn ông tiết kiệm mà hoang phí. Họ ít khi mua quần áo, giầy dép mới, kế hoạch chi tiêu rất chặt chẽ nhưng lại có thể dốc túi ra để đãi bạn bè. Còn phụ nữ thì hoang phí mà tiết kiệm, váy áo hàng chục bộ, giầy dép hàng chục đôi nhưng không dốc túi vì một cuộc vui, khi mua sắm thì mặc cả từng xu lẻ.

Vẻ đẹp của đàn ông là vẻ đẹp của cổ thụ, phải xù xì, dầu dãi nắng mưa. Còn vẻ đẹp của phụ nữ là sự tinh tế như hương hoa hồng, phải giữ gìn, e ấp nếu không sẽ bay mất.

Đối với phụ nữ, việc chia sẻ buồn vui với "nửa kia" là vô cùng quan trọng, nhưng đàn ông thường không đủ kiên nhẫn để nghe hết những điều đó. Đây là biểu hiện tâm lý mà phụ nữ thấy đáng ghét nhất.

Người phụ nữ quá đẹp thường mong manh như bông hoa quỳnh, khó giữ hương sắc được bền lâu. Đàn ông dung mạo đẹp đẽ thì mãi vẫn hút mắt chị em.

Phụ nữ cho rằng, ghen tuông là biểu hiện của tình yêu, còn với đàn ông, đó là tử thần của trái tim.




Luôn chờ em cúp máy trước...


Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết.
Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt.
Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.


Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa.
Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy.
Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ.
Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.
Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.
Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt". Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy.
Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt" Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.
Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái như khản lại, " Tại sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi". Chàng trai bình tĩnh nói, "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm". "Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì." Cô gái hơi run run giọng. "Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ." Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào.
Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi. Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.


Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2009

Mọi vật đều có mục đích

Có một bà lão gánh hai thùng nước bằng hai vai, một thùng nguyên vẹn còn thùng kia có vết nức dài. Vềt nức làm nước từ trong thùng chảy ra ngoài và khi tới nhà chỉ còn lại một nữa trong khi thùng kia nước vẫn còn nguyên vẹn.


Hai năm trôi qua ngày nào bà lão cũng gánh một thùng rưỡi nước khi tới nhà. Thùng nguyên vẹn luôn tự hào , trong khi thùng kia thì tủi thân vì sự khiếm khuyết của mình. Cuối cùng nó lấy hết can đảm để nói với bà lão rằng bởi vì vết nức này mà nước chảy ra ngoài và nó cảm thấy hổ thẹn. Bà lão cười và chỉ nó thấy những cánh hoa mọc bên lề đường nơi bên dưới của nó , điều này không có ở thùng bên kia. Sau đo' bà nói : bởi vì thấy được sự khiếm khuyết này , nên bà đã gieo hạt giống hoa bên này mà không gieo bên kia và hàng ngày nó đã tưới làm xanh tốt những đóa hoa đó. Hai năm nay , nhờ sự rò rỉ này mà bà có những đóa hoa trên bàn ăn lúc nào cũng xinh đẹp và ngôi nhà lúc nào cũng đượm mùi hương.

Khuyết điểm có trong chúng ta, nhưng những cái ấy làm cuộc sống chúng ta đẹp đẻ và cao thượng hơn và hãy nhìn thấy sự tốt đẹp từ những khiếm khuyết đó, cũng như bài học của cái thùng này.







































































































































































Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2009

Hack mua đồ cash bằng Gold mọi Gunbound

Hướng dẫn(tạm thời chưa có hình ảnh nha) :Tôi sẽ hướng dẫn các bạn hack phông trước (Cụ thể ở đây tôi sẽ lấy Elfel Tower làm ví dụ), còn lại các bạn tự tìm hiểu nhá.
Bước 1: Bạn phải có 1 cái UCE như pumaengine hoặc revolution cũng đc.

Bước 2: Bạn bật cái UCE lên.
Bước 3: Vào Gunbound, vô avatar shop, click vô mụch EX items (mua phông đó)
Bước 4: Bạn Alt+Tab ra UCE, ấn vào hình cái máy tĩnh xách tay bên góc trái, double click vào gunbound.gme thứ 2. Bạn để value type là 4 Byte và scan với value là 2.
Bước 5: Bạn vào lại game GB và ấn vào Sets item (mua bộ) rồi Alt+Tab ra UCE
Bước 6: Bạn nhập value 1 và nhẫn next scan.
Bưóc7: Scan xong bạn double click vào cái address cuối cùng mà nó hiện ra, đổi value thành 2 và tick freeze address.
Bước 8: Bạn vô lại game mà thấy shop thiếu 1 số món là đc. Bạn ấn vô nút head (mua mũ), các bạn tìm món "Elfel Tower" ấn vô và click nút Buy (các bạn sẽ không mà mà click để cho bảng mua hiện ra)
Bước 9: Các bạn Alt+Tab ra UCE và nhấn New scan, ở value type các bạn để Byte và scan với value là 0.
Bước 10: Các bạn vô lại game, tắt cửa sổ mua hàng đi, nhìn xem có món nào mua bằng gold không, ấn vô đó, ấn buy và Alt+Tab ra UCE
Bước 11: Các bạn next scan với value 1. Các bạn lặp lại bước 8 —> 10 vài lần đến khi nào còn khoảng 20 address là đc (cho nó chắc )
Bước 12: Các bạn cho hết 20 address đó xuống dưới, chỉnh value thành 1 và freeze lại.
Bước 13: Các bạn vào mua món Elfel Tower sẽ vẫn báo không thể mua món này với vàng nhg đợi 1 tý (khoảng 10s), các bạn chọn thời hạn và chỉ chuột xuống Nút Gold nó sẽ sáng lên và việc còn lại là click thôi
Bảng giá:
1.000 Cash = 10.000 Gold
10.000 Cash = 100.000 Gold
100.000 Cash = 1.000.000 Gold

Hack avata full công, full thủ,full sao, full xẻng... full All

Hack avata full công, full thủ,full sao, full xẻng... full tất tần tật cái gì củng full
HD: Bước 1: vào game mua (hoặc không có tiền thì thuê củng được) cái áo napoleong

2. Down dưới đây
Nếu là Nhân vật nam: [DOWN]DOWNLOAD[/DOWN]
Nếu là nhân vật nử thì cái này: [DOWN]DOWNLOAD[/DOWN]
Down về giải nén, copy file avatar.xfs vừa giải nén vào thư mục gbviet mặc định là C:\gbviet -> xuật hiện thông báo chọn YES
Và đây là kết quả

Hack Double Kill GunBound

Link dự phòng: DOWNLOAD

Bước 1: Download về rồi giải nén

Bước 2:
Vào đó vào thư mục vừa giải nén.

Các bạn chạy file Patch_gameguard_gunbound :


Sau đó đợi nó load song 1 bảng như hình dưới.Khi bảng đó biến mất là song bước này:


Bước 3:
Chạy file pumaengine,khi chạy nó có hiện lên bảng thông báo gì thì ấn OK hoặc Yes tất.



Sau khi hiên lên bảng PumaEngine 2.0 thì làm theo hình dưới để tìm file MrCoi.CT



Bước 4:
Vào Gunbound.Trong khi Gunbound đang load Game thì làm như hình dưới để tìm file GunBound.gme thứ 2:



Sau khi ấn vào OK thì sẽ hiện lên 1 bảng Yes - No thì chọn Yes.


Bước 5: Sau khi vào Game trước khi chọn cụm máy chủ thì các bạn Atl + Tab ra ngoài.
Vào Folder lúc nãy giải nén ra ngoài màn hình Desktop,tìm file Value có trong Folder đó,Copy 16 cặp 00 trong đó
.
Tiếp theo quay lại bảng PumaWngine 2.0, tick chuột phải vào 3 dòng Delay + 1 dòng DK để chỉnh Value,tìm bảng Value như hình dưới:



Sau khi bảng
Value hiện lên thì Paste 16 cặp số 00 vào bảng Value .
Khi chỉnh song thì tick vào 4 ô vuông của 4 dòng vừa chỉnh Value(hình vuông đã được khoanh đỏ ở hình trên),tiếp theo là quay vào Game,tạo phòng 1 vs 1,ngồi ấn F8 đến khi nào được khoảng 5K Gold thì nhảy lầu tự tử(nếu hơn 6K mà bị dis thì dáng chịu).

Kết quả: Bạn sẽ nhận được 30 ~ 50 GP + 4K ~ 7K5 Gold (Chỉ trong 20s và chỉ phải ấn F8).