Thứ Tư, 20 tháng 5, 2009

Mình mất nhau rồi, có phải không?


Hôm qua là một ngày rất là buồn đối với mình.
Chính mình đã phá vỡ tình bạn giữa hai chúng ta phải không?Mình và bạn biết nhau từ năm lớp 6 và càng ngày càng trở nên thân thiết hơn.
Thế rồi không biết từ lúc nào bạn đã vào trái tim của mình thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng cứ như lúc bạn đến ấy thế mà mình nào hay và cứ để khoảnh khắc hai đứa bên nhau trôi qua vô vị, vẫn ương bướng không công nhận vị trí của bạn trong trái tim mình.
Đến khi hai đức học ở hai trường khác nhau mình mới nhận ra là bạn quan trọng như thế nào với mình… Những cuộc gọi giữa hai đứa đã làm trái tim mình thực sự rung động.
Những rung động rất thực và theo mình hết hai năm phổ thông và năm này là năm cuối cùng dù những rung động ấy đã mang đến cho mình sự hoang mang, lo sợ và cũng mang đến cho mình cả nước mắt và nỗi đau.
Và bạn cứ vô tư làm tổn thương mình, vẫn vô tư khiến mình đau về những hành động của bạn đối với mình.Tụi mình đã luôn vui vẻ bên nhau...Tình cảm của mình đối với bạn rồi cũng dần phai nhạt đi như người ta nói: Xa mặt thì cách lòng. Và mình như một người vừa mới tỉnh cơn mơ vậy. Chợt tỉnh dậy và bàng hoàng nhận ra đó chỉ là giấc mơ.
Nhưng sao giấc mơ này đau đớn quá vì mình nhận ra là chúng ta không phải là hai người sinh ra là để dành cho nhau, chúng ta khác nhau quá và không thể nào hỉểu được suy nghĩ của đối phương. Và bởi vì mình biết rằng đối với bạn mình chỉ là một người bạn thân.
Đã có lúc mình nghĩ trong mình bây giờ thì tình cảm với bạn cũng đã nhạt phai theo năm tháng mất rồi.Thế nhưng mỗi khi có ai đó nhắc đến bạn thì mình lại không còn là mình nữa. Mình liến thoắng kể về bạn với người đó mà không biết rằng mình mang lại phiền phức và tiêu tốn thời gian của họ.
Và mình nhận ra rằngthời gian qua tình cảm của mình đã lắng đi nhưng thật ra nó cứ như là một ngọn lửa cháy âm ỷ trong mình chỉ cần một chút gió là có thể lại bùng lên mạnh mẽ.
Mình nhận ra rằng bạn quan trọng với mình như thế nào.
Bạn biết không?Nhưng cuộc sống mình không chỉ có mình bạn,cuộc sống của mình còn bao gòm cả sự nghiệp và tương lai của mình nữa.
Mình không thể chỉ biết có mình bạn như nhiều người khác được.
Mình nhớ lại những giọt mồ hôi của ba, những giọt nước mắt của mẹ và những lời dè bỉu của mọi người gia đình mình khiến mình không thể chỉ biết có bạn.
Mình còn con đường ở phía trước và mình không muốn bất kì điều gì ngăn cản bước đi của mình trong đó có cả bạn.
Và mình đã quyết định chấm dứt mọi chuyện ở đây. Chấm dứt mối tình câm lặng của mình bằng cách gửi thư cho bạn.
Có lẽ bây giờ bạn đã hiểu được những suy nghĩ trong trái tim của mình rồi, phải không? ... nhưng giờ bạn để mình lại một mình.
Mình đã gửi bức thư đó sau những đêm suy nghĩ rất nhiều và mình chấp nhận đánh mất tình bạn giữa mình và bạn.
Có lẽ đã đến lúc hai chúng ta nên đi hai con đường khác nhau, phải không? Ngày hôm qua, sau khi gửi cho bạn xong mình đã nghĩ là mình sẽ cảm tháy thoải mái hơn nhưng tại sao khi ấy mình cảm thấy trống trải và muốn khóc quá.
Nhưng tại sao mình lại không thể khóc, phải chăng nước mắt đã không còn để khóc nữa vì mình đã khóc rất nhiều cho mối tình chỉ toàn nước mắt này hay không?Chúng mình đã mất nhau rồi,
phải vậy không?

Không có nhận xét nào: