Thứ Hai, 8 tháng 6, 2009

Tiền ko là gì???


Trong cuộc sống có nhiều thứ quan trọng hơn là tiền ví dụ như là hoá đơn tính tiền hay số thẻ tín dụng chẳng hạn. Tuy nhiên, dù ta có hài hước thế nào thì giá trị của tiền vẫn là như thế, chẳng thể đổi thay. Bởi cớ ấy mà anh đã hốt hoảng giật mình khi nghe em tuyên bố một câu xanh rờn như đám mạ non: "Tiền chẳng là cái gì cả. Em không cần tiền".



Này em, hãy bình tỉnh nhìn nhận lại thử xem phải chăng tiền thực sự chẳng là gì và em không hề cần nó? Nếu em gật đầu, xin cho anh hỏi thế ngày ngày em đã dùng gì để uống café, sắm mỹ phẩm và những bộ cánh mà ai cũng biết giá của chúng cao hơn nhiều so với cả tháng lương của một công chức như anh. Nếu em chẳng cần tiền, hà tất em phải ngửa tay nhận tiền của bố mẹ? Xin em, đừng phản biện vội! Để anh kể câu chuyện này em nghe.

Chuyện kể rằng có một gia đình nọ khá neo đơn. Sau một đời vất vả, chắt chiu, hai cụ già tích góp được một gia sản kha khá mong để lại cho con. Chỉ có điều cụ ông e rằng đứa con không biết tiêu tiền sớm muộn cũng sẽ phung phí hết số tài sản ấy. Ông buộc đứa con phải đi làm nếu muốn nhận di sản thừa kế ông để lại. Nhưng vì thương, người mẹ lần nào cũng dúi tiền cho đứa con trai. Hai lần đầu, sau khi tiêu sạch tiền mẹ cho, anh con trai mang ít bạc lẻ về nhà trình cha, bảo rằng mình làm được, và thản nhiên nhìn người cha vứt chỗ tiền ấy xuống ruộng, xuống sông. Đến lần thứ ba, cũng sau khi tiêu sạch cả tiền, anh đói nhưng không dám quay về nhà, đành phải lang thang xin ăn. Để có được một bữa cơm, anh phải còng lưng tát nước. Chén cơm chan đầy nước mắt khi anh chợt hiểu ra giá trị của lao động. Anh chăm lo làm việc, dành dụm được một ít tiền, anh mang về cho cha mẹ khi hai cụ đã già. Và lần này thì thay vì thản nhiên, anh không ngần ngại cho tay vào lò than hồng nhặt lại những đồng tiền anh đã cực khổ mang về đã bị cha anh ném vào đó.

Vì sao thế em? Vì sao cũng chỉ là tiền mà hai lần đầu chàng trai vẫn thản nhiên mà lần sau lại dám liều mình như thế? Câu trả lời, anh đoán là em biết: Bởi vì chỗ tiền sau là công sức lao động của anh ta. Anh không ngạc nhiên khi em coi khinh giá trị của đồng tiền nhưng anh khó mà không đau lòng trước thái độ ấy. Em vốn được sinh ra trong điều kiện vật chất đủ đầy và bất cứ khi nào cần tiền em đều có đủ, thậm chí có dư nên nếu như có một lúc nào đó em cho rằng tiền là cái... tự nhiên có, tự nhiên nằm trong túi để em chi dùng thì anh cũng sẽ không xem đó là chuyện lạ. Nhưng em ơi, có bao giờ em thử nghĩ xem để có số tiền ấy người ta đã hoặc sẽ phải trả giá như thế nào? Nếu bây giờ anh để đề nghị em tự mình kiếm tiền để sắm một chai nước hoa cho riêng em thì liệu em có thực hiện nổi thách đố ấy chăng?

Hay thôi cũng được! Nếu thách thức ấy là quá lớn, anh sẽ dẫn em đi dạo một vòng nhé, chịu không? Em nhìn thấy không, kia là những em bé bán vé số, đánh giày, bán báo.. đang lê đôi bàn chân nhỏ bé của mình trên khắp nẻo đường phố thị. Em có biết để có được số tiền nhỏ nhoi ấy các em đã phải đi qua bao nhiêu con đường, bao nhiêu dãy phố rồi không? Và trên dặm trường mưu sinh kia, em có biết các em ấy đã phải gánh chịu bao nhiêu điều tủi nhục? Chắc là em không biết bởi trong em chưa từng có ý niệm gì về hai chữ mưu sinh mà, phải không? Anh đặt một giả thiết hơi u ám mà thật lòng anh không hề muốn nó xảy ra. Nếu chẳng may một ngày nào đó nguồn tài chính từ bố mẹ em bị cắt, em sẽ làm gì? Em sẽ lao đao cũng như một quốc gia nghèo bị cắt nguồn viện trợ vậy thôi. Và đến lúc cùng, chuyện gì sẽ xảy ra liệu em có lường trước được?

Tiền chẳng là gì cả. Cũng đúng! Nó là một tên đầy tớ tốt và là một ông chủ tồi. Tiền chẳng là gì nên nếu được, em hãy thử mang hết số tiền em có ủng hộ quỹ từ thiện đi. Hay là sắm một ít dụng cụ học tập, sách vở cho những đứa em nghèo đang học ở lớp tình thương chẳng hạn. Kìa, sao em nhăn mặt? Em không làm được chuyện đó à? Nếu vậy thì em ơi, câu nói em không cần tiền thiết nghĩ chẳng đúng lắm đâu em nhỉ. Đời sống hiện đại, không ít bạn trẻ có suy nghĩ giống như em. Cũng không sao nếu như em không phát triển nó thành cả một thái độ. Hãy thư thả, chờ đến ngày mai, khi trưởng thành hơn, em sẽ học được cách xác định lại nhiều quan điểm mà em cho là đúng bây giờ.

Trong cuộc sống có những thứ quan trọng hơn là tiền ví dụ như làm sao để có tiền hay dùng tiền như thế nào cho hợp lý chẳng hạn. Nếu như em chưa biết giá trị của đồng tiền, xin em đừng bao giờ nói câu: "Tiền chẳng là gì cả". Và nếu em chưa kiếm ra tiền, đừng nói với anh rằng em không cần nó. Nó chẳng trực tiếp làm cho em hạnh phúc, nhưng bằng cách tạo ra nó và sử dụng nó hợp lý, em sẽ tìm thấy hạnh phúc. Đâu đó quanh em mà thôi.

Không có nhận xét nào: