Thứ Hai, 8 tháng 6, 2009

Lời tỏ tình ngày ấy


Tôi đã vào tuổi 40, nếu tính từ tuổi được Luật Hôn nhân và Gia đình quy định được phép lấy chồng thì 22 năm tôi chẳng có mảnh tình vắt vai...

Chắc các bạn nghĩ tôi là một cô gái xấu xí, nếu không thì chắc quá kênh kiệu hoặc là một cô gái không dịu dàng, thùy mị, nết na chăng?


Không, không phải như thế. Tôi là một cô gái nông thôn nhưng so với các bạn cùng trang lứa tôi cũng chẳng đến nỗi nào.

Đến tuổi 18, tôi là niềm ước ao của các bà mẹ có con trai. Nhiều bà thân cận với mẹ tôi từ thời con gái không ít lần nhỏ to: “Bà chị để con Hà cho con trai tôi nhé”. Còn cánh con trai khi gặp tôi thì chẳng giấu được nụ cười thân thiện và thái độ săn đón.

Rồi tuổi 19-20 qua đi, đến tuổi 21 - cái tuổi ở quê tôi, con gái đa phần đã có “gông đeo cổ”, nhưng tôi vẫn chẳng nhận được lời yêu nào. Thế rồi đột nhiên anh Dũng ở làng bên cạnh tìm đến. Anh ngồi chơi, nói chuyện với bố mẹ tôi rất có duyên.

Nhưng khi chỉ còn hai đứa, anh cứ loanh quanh như một con kiến chạy xung quanh miệng bát, không phá được lối ra, anh cứ một câu mòn sáo: “Hôm nay Hà làm gì? Công việc vất vả lắm nhỉ? Đau lưng lắm phải không?”. Và khi kẻng an ninh báo 10 giờ tối, anh nhỏ nhẹ: “Tôi về Hà nhé”.

Tôi biết anh yêu tôi và tôi chờ đợi lời tỏ tình của anh.

Một tuần, hai tuần tối nào anh cũng đến chơi nhưng vẫn không vượt được cái vòng tròn quái ác. Rồi một tối của tuần thứ ba anh ngồi xuống ghế mà cứ nhấp nha, nhấp nhổm.

Và có dễ đến lần thứ mười anh nói như ngắt quãng: “Hà…Hà, Hà ra ngoài… Tôi… tôi bảo… bảo cái… cái này. Ra đến đầu ngõ, anh cứ Hà ạ, Hà ạ, rồi lại Hà ạ”.

Tôi vừa buồn cười, vừa sốt ruột. Em vẫn nghe anh đây. Và tự dưng anh nói một hơi, rất nhanh như chẳng cần dấu chấm phẩy gì hết: “Hà có yêu tôi không? Yêu thì cứ nói thẳng là yêu mà không yêu thì nói là không”.

Nói thật, tôi bị choáng trước cái “mệnh lệnh” này. Tôi đứng lặng tới năm, bẩy phút mới trấn tĩnh được- chẳng lẽ đây lại là lời ngọt ngào mà tôi từng chờ đợi hay sao?

Người ta yêu nhau bằng lời “Dùi đục chấm nước mắm” như thế này à? Tôi không tự trả lời được và tôi cũng không thể trả lời anh.

Tôi khẽ khàng, tình cảm: “Anh làm em bất ngờ quá, để em suy nghĩ đã. Chưa nghe tôi nói hết câu, anh đã đạp chân chống xe, nhẩy vội lên yên, đạp vội, phóng vụt vào trong màn tối như một kẻ chạy trốn.

Rồi từ ấy tôi không được gặp lại anh. Một vài lần trông thấy tôi nhưng anh tránh mặt. Và một năm sau tôi nhận được tin anh lấy một cô gái qua mối mai của người chị họ.

Ngày tháng qua đi, các bạn trai vẫn đến chơi, nhưng mỗi lần nhận được lời hẹn hò, tôi chỉ lặng lẽ cười, coi như chưa nghe thấy gì. Tôi sợ phải gặp lại “lời tỏ tình mệnh lệnh”, tôi vẫn chẳng có ai…

Không có nhận xét nào: